Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1040 - Vì cha mẹ nuôi nên nhận về cha mẹ ruột

“Ngài cũng không muốn đệ tử của mình thi không tốt làm mất mặt của ngài đâu đúng không...”
“Chỉ cần ngài tiết lộ sớm cho con một chút xíu...”
“Chỉ một chút xíu xiu từng này thôi.”
Từ Huyền duỗi ngón tay ra, gõ nhẹ một cái lên trên đầu Tiểu Si. Tiểu Si tức khắc trề môi nhỏ ra: “Đau quá đi!”
Từ Huyền hừ một tiếng: “Biết đau còn không mau đi xem sách.”
Tiểu Si xám xịt chạy đi.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Từ Huyền, cô lấy điện thoại di động ra ấn mở một nhóm wechat. Vẻ mặt cô bất đắc dĩ soạn tin nhắn rồi gửi ra ngoài.
“Kế hoạch thất bại, sư phụ tớ không đồng ý a...”
Trong nhóm nhất thời xuất hiện tin tức.
“Hở? Vậy làm sao bây giờ đây đại tỷ? Cái này xong đời rồi!”
“Không xong, tớ đã nói bác sĩ Từ không có khả năng đáp ứng rồi mà...”
“Nếu kế hoạch A không thể thực hiện được, xem ra bây giờ chỉ có thể thực hiện kế hoạch B thôi. [thở dài.jpg]”
“Lại nói, chúng ta lấy đâu ra kế hoạch B bây giờ... [che mặt.jpg]”
Lúc này bên ngoài phòng cố vấn lại có một vị khách tiến đến.
Người tiến vào lúc này là một cô gái trẻ tuổi.
Từ quần áo mà cô gái mặc trên người rõ ràng có thể nhìn ra, điều kiện gia đình hẳn là tương đối không tốt.
Quần áo của cô đều là kiểu dáng phô thông mấy chục tệ trên taobao. Chiếc quần jean cô mặc đều đã bị giặt đến bạc màu.
Có điều tuy như vậy nhưng quần áo toàn thân vẫn rất gọn gàng.
“Xin chào bác sĩ Từ, tôi là Vương Giai.”
Vẻ mặt của cô gái mang tên Vương Giai ấy có chút khẩn trương, tay chân luống cuống đứng ở trước mặt Từ Huyền, khẽ cắn môi.
Từ Huyền mỉm cười: “Cô Vương không cần khẩn trương.”
“Mời ngồi, nói một chút về vấn đề của cô đi.”
Vương Giai cẩn thận ngồi trên ghế sa lon, chần chờ một chút mới chậm rãi mở miệng.
“Bác sĩ Từ, hiện tại tôi gặp phải một chuyện rất khó xử.”
“Bản thân tôi có chút không đưa ra quyết định chắc chắn được, muốn ngờ ngài chỉ điểm một chút giúp tôi được không”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Cô nói đi.”
Vương Giai thở dài: “Tôi bị cha mẹ tôi vứt bỏ ngay khi mới vừa sinh ra đời.”
“Sau đó thì được cha mẹ nuôi của tôi nhặt về.”
“Tuy điều kiện gia đình của họ không giàu có, thậm chí có thể nói là hơi khó khăn.”
“Nhưng mà vẫn kiên trì nuôi lớn tôi đến bây giờ.”
“Từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng khiến tôi thấy tủi thân uất ức.”
“Người một nhà chúng tôi vốn đang sống yên ổn.”
“Thế nhưng gần dây, cha mẹ ruột tôi vứt bỏ năm đó không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, tìm đến cùng với một người anh trai hơn tuổi tôi.”
“Mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật đến nhà của cha mẹ nuôi tôi, nói muốn nhận về tôi một lần nữa.”
“Còn suýt nữa thì quỳ xuống nói xin lỗi tôi.”
Vương Giai nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Thật ra nói thật thì tôi không muốn nhận thân với bọn họ một chút nào.”
“Dù sao loại cha mẹ vứt bỏ con ruột của mình như thế, tôi căn bản là khinh thường bọn họ.”
Cô nhìn Từ Huyền, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt: “Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi có nên đồng ý nhận bọn họ không?”
Từ Huyền cười nhạt: “Điều mà cô xoắn xuýt, chủ yếu hẳn là phương diện kinh tế đi?”
Vương Giai gật đầu: “Đúng vậy!”
“Không nói dối ngài, tôi chính là bối rối về điểm này.”
“Cha mẹ ruột vứt bỏ tôi nói năm đó thật sự rất nghèo, không nuôi nổi tôi.”
“Thế nên ngoại trừ đưa cho người khác ra thì cũng không còn cách nào cả.”
“Bây giờ bọn họ coi như là xoay người.”
“Chỉ cần tôi đồng ý nhận bọn họ thì lập tức đưa cho tôi một chiếc xe.”
“Sau này khi tôi kết hôn còn có thể đưa tôi một căn phòng nữa.”
Vương Giai thở dài: “Nói thật, tôi đúng là có chút rục rịch.”
“Chủ yếu không phải là vì bản thân, mà là vì cha mẹ nuôi của tôi.”
“Dù sao nhiều năm qua hai người họ đúng thật là không dễ dàng.”
“Vẫn còn không nỡ dùng tiền, nói phải tích góp đồ cưới cho tôi.”
“Tôi suy nghĩ, nếu như có thể giảm bớt chút gánh nặng cho hai người họ, vậy thì tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi nhận cho rồi...”
“Thế nhưng tôi lại sợ, cha mẹ nuôi tôi ngoài miệng nói không sao không quan tâm.”
“Trong lòng lại vẫn khổ sở đau đớn.”
“Cho nên tôi vẫn rất xoắn xuýt, muốn tới hỏi hỏi ngài trong lòng cha mẹ nuôi tôi rốt cuộc nghĩ như thế nào.”
Từ Huyền nghe thế thì khẽ gật đầu: “Nếu như cô nhận mối quan hệ này.”
“Sau này cha mẹ nuôi của cô đúng là sẽ đau lòng khổ sở...”
Vương Giai nghe xong lời này, lông mày vẫn luôn nhíu chặt rốt cuộc giãn ra.
Cô gật đầu thật mặt: “Được, nếu nói vậy thì tôi đây dứt khoát chặn toàn bộ bọn họ luôn!”
“Cùng lắm thì sau này bản thân tôi tự cố gắng kiếm tiền vậy!”
Từ Huyền ung dung nói: “Đừng vội, hãy nghe tôi nói hết đã.”
“Nếu như cô muốn giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ nuôi của cô, cũng không phải là không có biện pháp...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận