Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 387 - Có đàn ông cũng chỉ giỏi được cái miệng (2)

“Tôi vẫn muốn cả đời này có thể thể nghiệm một chút sự ngọt ngào của tình yêu.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể thể nghiệm được.”
“Thời hạn mà độc tình này có hiệu lực cũng chỉ hai mươi năm.”
“Bây giờ đã trôi qua một năm rồi, vài chục năm tiếp nữa là sẽ cởi bỏ gần hết thôi.”
“Đến lúc đó, anh mới hơn bốn mươi.”
“Muốn thể nghiệm ái tình, vẫn còn có cơ hội.”
Anh trai của [Cứu Vớt Anh Trai] nhất thời sa mạc lời.
Anh thở dài, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, tôi vẫn là đi tìm cô gái kia kết hôn đi.”
“Dù sao bề ngoài của cô gái kia vẫn còn rất đáng yêu.”
“Tôi cũng không mất mát gì.”
Trên màn hình trong phòng live hiện ra vô số dấu ??? Vì sao lời người này nói.
Lại làm cho bọn họ có cảm giác, người này đang được tiện nghi vẫn còn khoe mẽ thế?
[Cứu Vớt Anh Trai] thấy vấn đề rốt cuộc được giải quyết, cũng là mặt đầy tươi cười.
“Cảm ơn bác sĩ Từ.”
“Tạm biệt bác sĩ Từ, em sẽ đi nói cho cha mẹ biết chuyện này ngay đây.”
Nói xong rồi cô thưởng cho Từ Huyền một tên lửa siêu cấp với tư cách là phí cố vấn.
Sau đó ngắt kết nối livestream.
Lúc này, rất nhiều khán giả xem live trong phòng live vẫn còn đang thảo luận cốt truyện mới rồi.
Có bệnh hữu phát bình luận hỏi: “Bác sĩ Từ, độc tình kia ghê gớm thật vậy hả?”
“Đến cả người lợi hại như anh cũng không cởi bỏ nổi ư?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có thể lấy ra được.”
Các khán giả xem live trong phòng live đều nghi hoặc.
Vừa nãy Từ Huyền lại căn bản là không cung cấp phương án như này cho anh trai của [Cứu Vớt Anh Trai] đó.
Từ Huyền ung dung nói: “Cho dù tôi cởi bỏ độc tình trên người anh ta.”
“Cuối cùng người kia còn có thể không nhịn được đi tìm cô gái kia.”
“Dù sao kết quả đều giống nhau, cho nên tôi dứt khoát không cởi luôn.”
Đông đảo khán giả xem live đều cảm giác không có lời nào để nói.
Hay lắm!
Thì ra ban nãy tên kia biểu hiện ra bất đắc dĩ ghê lắm, giống như mình phải chịu uất ức lắm vậy. Làm nửa ngày, thật ra là đang kiêu ngạo đó à?
Cộc cộc.
Ngón tay Từ Huyền khẽ gõ hai cái ở trên bàn, mỉm cười nói: “Được rồi, buổi livestream hôm nay đến đây thôi.”
“Chư vị bệnh hữu, lần sau chúng ta gặp lại.”
Trên màn hình của phòng live, vô số mưa bình luận xuất hiện.
“Bác sĩ Từ, chớ đi mà! Thêm WeChat của em đi! Em sinh khỉ con cho anh!”
“Bác sĩ Từ đã có khỉ rồi, không cần bồ giúp sinh đâu [đầu chó.jpg].”
“Kẻ ngu dốt còn đang nỗ lực giữ lại bác sĩ Từ, thông minh như tôi đây đã lấy vé máy bay bay đi Miêu Cương rồi ~”
“Đại ca, anh muốn đi Miêu Cương thông đồng em gái thì cũng có mặt kia mới được đấy...”
“Đúng thế, bề ngoài quá xấu mà còn dám đi qua, có khi cô em Miêu trại nào đó nhìn không được, trực tiếp hạ độc giết chết...”
“Vãi beep! Vừa nãy tôi còn nghĩ là đi Miêu Cương nhìn xem, kết quả tay chậm một chút, vé máy bay vé tàu cao tốc đều hết sạch rồi?”
“Chuyện nhỏ, bác sĩ Từ chúng ta trăm triệu fans, đâu phải chỉ là hư danh nói chơi? Phương diện này có bao nhiêu tụi háo sắc thế ~”
...
Bên trong phòng cố vấn. Từ Huyền tắt điện thoại di động phát trực tiếp. Tống Sở Sở vui rạo rực lại gần.
“Ông chủ, bài trắc nghiệm mà anh bảo tôi làm, tôi đã thi đậu rồi đây.”
“Cũng so sánh đáp án rồi, bài thi 100 điểm, tôi thi được 77 điểm.”
“Bây giờ anh có thể dạy tôi được rồi chứ.”
Từ Huyền nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “69.”
“Viết vớ vẩn đoán đúng không tính.”
Sắc mặt Tống Sở Sở cứng đờ, cười gượng mấy tiếng nói: “Gần giống, đều không khác mấy, ha ha.”
“Dù sao đều là đạt tiêu chuẩn rồi.”
Vẻ mặt cô đầy mong đợi hỏi: “Ông chủ, bây giờ anh có thể chỉ tôi vẽ thứ kia rồi chứ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Được, cô theo tôi qua đây.”
Nếu bài thi “thi đầu vào học viện Đạo giáo” mà Từ Huyền lên mạng tìm này có thể đạt đến tiêu chuẩn thì nói rõ kiến thức căn bản mấu chốt của Tống Sở Sở cũng học được hòm hòm rồi.
Đạt đến yêu cầu cơ bản để học phù lục. Từ Huyền cũng vui vẻ như vậy.
Thân là người làm công, không tăng năng lực của mình lên thì giúp ông chủ chia sẻ gánh nặng như thế nào?
Lúc này Từ Huyền đã dạy thủ pháp vẽ “thuốc” cơ sở nhất cho Tống Sở Sở. Tống Sở Sở nhất thời lòng tin tràn đầy.
Ngay khi cô đang chuẩn bị bắt đầu viết thì Từ Huyền lại ngăn cản cô lại.
Lúc này.
Chu Yếm đang nằm úp sấp ở trong phòng góc, ôm một quả Xích Linh đờ ra. Không sai.
Chính là một trong hai quả “thù lao lao động” mà Từ Huyền cho nó lần trước.
Để lấy được hai quả này nó đã phải vất vả cỡ nào, là nó dùng “cơ thể” của mình đổi lại đó. Sau khi con khỉ này ăn hết một quả.
Còn dư lại nữa, nó cũng muốn ăn sạch bách. Từ Huyền nhẹ nhàng gõ ở trên bàn một cái.
Trên quả Xích Linh vốn là hoàn chỉnh, vỏ trái cây đột nhiên rách một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận