Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 145 - Một bộ phận của cô ấy, vẫn còn ở lại bên trong căn phòng này (2)

“Cảnh sát Vương, anh cho người đào cái tường này ra là sẽ biết cả thôi.”
Cảnh sát Vương không chút suy tư lập tức đồng ý.
Vài cảnh sát lập tức tiến lên, cầm các loại công cụ bắt đầu đục tường.
Lưu Quang Hiển có chút ngớ ra.
Yết hầu anh ta giật giật, dường như muốn nói cái gì.
Thế nhưng vừa liếc nhìn thấy mấy vị cảnh sát với vẻ mặt hưng phấn bên cạnh, cuối cùng anh ta vẫn không nói cái gì hết.
Thùng! Thùng!
Rất nhanh, tường đã bị đập ra một cái lỗ. Mấy cảnh sát đập tường nhất thời kích động hẳn lên.
“Lão Vương, trong tường này có thứ gì đó!”
“Hình như là... thi thể của một cô gái trẻ tuổi!”
Định mệnh!
Cả người Lưu Quang Hiển triệt để choáng váng.
Lúc anh ta nghe thấy Từ Huyền nói “khả năng còn có một bộ phận ở lại bên trong căn phòng này” thì vô thức cho rằng Từ Huyền đang nói đến quỷ hồn.
Không nghĩ tới, thậm chí ngay cả thi thể cũng giấu ở này!
Vừa nghĩ đến anh ta và con gái sinh sống trong căn phòng ẩn giấu thi thể lâu như vậy, tâm tình của anh ta có chút không cách nào miêu tả được...
"Tình hình là như vậy..."
Từ Huyền đơn giản nói một lượt quá trình cho mấy đồng chí cảnh sát. Mấy cảnh sát ở đây nghe xong đều có chút ngượng ngùng.
Nếu như không phải có Từ Huyền, sợ là qua mấy chục năm nữa, không chắc có người phát hiện ra vụ án này.
Cảnh sát Vương hơi xấu hổ nói: “Bác sĩ Từ, vậy tung tích của vợ chồng hung thủ, anh có thể…” Từ Huyền thản nhiên nói: “Hiện tại hai người họ đã về nhà cũ rồi, dùng thân phận ban đầu.”
"Chỉ cần các người đến địa chỉ trên chứng minh thư điều tra, thì có thể tìm thấy."
"Nhưng quan trọng là tạm thời đừng tung tin đào thi thể ra ngoài."
"Nếu không hai người đó sẽ lập tức chạy trốn."
Ánh mắt của cảnh sát Vương sáng lên: "Hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Từ nhắc nhở."
"Hiện tại tôi sẽ bảo đồng nghiệp bên đó ra tay bắt người!"
Tin tức lớn giấu thi thể trong bức tường, nếu không phải Từ Huyền nhắc nhở thì chắc chắn cảnh sát sẽ để phóng viên phỏng vấn. Đến lúc đó, nói không chừng sẽ ầm ĩ ra toàn quốc.
Khi đó hung thủ sớm bỏ chạy, cảnh sát bọn họ không bắt được người. Vậy thì thật sự lúng túng rồi.
Làm như lời nói của Từ Huyền khiến bọn họ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Cảnh sát Vương cảm khái một câu: "Ngay cả con gái của mình đều ép thành như vậy, hai người làm ba mẹ này, đúng là súc sinh…"
"Anh Lưu, anh cũng là người làm ba, anh nói xem tôi nói có đúng không?"
Lưu Quang Hiển cười ngượng ngùng ở bên cạnh. Thoáng có chút không được tự nhiên.
Bình thường anh ta quản con gái học tập, chắc chắn là không nỡ đánh. Nhưng cũng không phải là quá điềm đạm…
Đặc biệt là lúc thi không tốt, thậm chí còn mắng con gái đến khóc...
Rất nhanh, mấy anh cảnh sát mang thi thể đào ra được và tất cả manh mối có khả năng đi. Căn phòng trước mắt làm hiện trường phát hiện vụ án.
Cần tạm thời phong tỏa.
Cảnh sát Vương lại nhìn về phía Từ Huyền, nói: "Bác sĩ Từ, lát nữa anh đi với bọn tôi không?"
"Không vội."
Từ Huyền lắc đầu, lo lắng nói: "Tôi còn một việc chưa làm."
Cảnh sát Vương tò mò nói: "Còn chuyện gì à?"
Từ Huyền có ý sâu xa nói: "Vừa nãy đồng nghiệp của các anh chưa xử lý sạch sẽ căn phòng này."
"Vẫn còn để lại một vị khách ở nơi đây."
Nói xong, hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên vách tường bên cạnh mấy cái. Cảnh sát Vương và mấy đồng chí cảnh sát đều ngây ra.
Bọn họ làm cảnh sát hình sự đã nhiều năm, đều là người chuyên nghiệp. Sao không phát hiện còn có một người ở trong phòng? Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên truyền đến một cơn gió lạnh. Rõ ràng tất cả cửa sổ trong phòng đều được đóng lại.
Nhưng áo quần trên thân mọi người đều xào xạc. Ngọn đèn trên đỉnh đầu mọi người xẹt xẹt, lóe lên sáng tối chập chờn. Cảnh tượng xung quanh trở nên u ám một cách khó hiểu.
Quả thật là cảm giác trùm cuối trong phim kinh dị xuất hiện. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đi đứng đều như nhũn ra.
Sắc mặt của Lưu Quang Hiển hơi tái mét.
Anh ta không nhịn được, hỏi: "Bác sĩ Từ, sao đột nhiên lại lạnh như thế?"
Trên mặt mấy cảnh sát khác cũng hiện vẻ gắng gượng, trong lòng có chút chột dạ.
Từ Huyền mỉm cười: "Có thể là vị khách này ở trong nhà anh hơi nóng thì phải?"
Những lời này của hắn khiến mọi người ở đây đều trầm mặt.
Đã đến lúc nào rồi, vốn lạnh như vậy, còn nói đùa... Đúng ngay lúc này!
Một bóng dáng hơi mờ có dáng vẻ nữ sinh cấp ba đột nhiên chậm rãi hiện lên trong bức tường. Cô ấy có mái tóc dài xõa ngang vai, rối tung đến bên hông.
Đôi mắt trắng dã không có đồng tử, nhìn chằm chằm vào mọi người.
"Mẹ ơi!"
Lưu Quang Hiển kêu lên sợ hãi, anh ta suýt chút nữa thì bị dọa tè ra quần! Mấy cảnh sát khác cũng run sợ trong lòng.
"Đừng sợ."
Từ Huyền mỉm cười, nói với nữ quỷ có dáng dấp nữ sinh cấp ba: “Bọn tôi đã báo thù giúp cô rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận