Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 239 - Tôi không nói, sao cậu lại biết sau khi chết sẽ thân bại danh liệt chứ? (1)

"Bác sĩ Từ không nói, tôi suýt chút nữa thì quên mất nhà này là đào khoáng lập nghiệp! Làm bất động sản, mới làm thêm về mạng."
"Chậc chậc, ngụy trang đúng là giống đó, thiệt thòi cho tôi luôn cho rằng nhân phẩm của người này không tồi đấy!"
"Cặn bã cực phẩm gì vậy chứ!"
Lưu Kiện Hùng hít sâu một hơi.
Đã đến lúc này, tất nhiên ông ta không thể nào thừa nhận!
Hơn nữa, cũng đã trôi qua hai mươi năm, chuyện này sẽ không thể có bất kỳ chứng cứ gì. Ông ta giả vờ giận dữ.
"Cái chết tiệt gì!"
"Thiệt thòi cho tôi muốn xem cậu là bạn khác thế hệ, không ngờ cậu là loại người như vậy!"
"Cả đời của Lưu Kiện Hùng tôi trong sạch, làm việc thẳng thắn!"
"Chưa từng làm bất kỳ chuyện thương thiên hại lý gì!"
"Mấy người nổi tiếng trên mạng các cậu, có phải đều không có giới hạn như vậy hay không?"
“Không có chứng cứ gì, vô duyên vô cớ vu cáo trong sạch của người khác như vậy?” Vô số khán giả xem live trong phòng live đều nổi giận!
"Đù, mặt dày quá rồi đó!"
"Vịt chết cái mỏ còn cứng à!"
Từ Huyền cũng cười nhạt gật đầu: "Muốn xem chứng cứ đúng không? Tôi có!"
Lưu Kiện Hùng nghe thấy hắn nói có chứng cứ thì cũng cười nhạt.
Trong lòng hoàn toàn không tin.
"Được thôi, vậy cậu lấy ra đi!"
"Nếu như cậu không lấy ra được? Thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Đã đến nước này, ông ta cũng được xem là hoàn toàn cạch mặt Từ Huyền. Vì vậy ánh mắt cũng lộ ra ánh sáng hung hăng, không còn giả vờ khách sáo nữa.
Từ Huyền nói: "Bộ phận an toàn các người có một đội phó tên là Triệu Hà, gần đây đã xin nghỉ phép bệnh, ông có biết không?"
Lưu Kiện Hùng hừ một tiếng: "Lát nữa tôi sẽ cho người đi kiểm tra!"
Từ Huyền cười nhạt: "Xem ra ông cũng không quan tâm mấy đến ông bạn già này của mình."
"Triệu Hà này, hai mươi năm nay vẫn luôn đi theo ông."
"Lúc ấy ông còn ở quặng mỏ, ông ấy đã làm đội trưởng bảo vệ đi theo ông."
"Chuyện thảm họa mỏ lúc ấy chính là ông bảo ông ấy phụ trách xử lý."
Lưu Kiện Hùng nghe đến đây thì thay đổi sắc mặt.
Từ Huyền tiếp tục nói: "Trong lòng Triệu Hà vẫn luôn áy náy về chuyện năm đó."
"Vì vậy để sám hối, ông ấy đã nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi của người bị hại trong thảm họa mỏ lúc đó, là một cô bé."
"Năm nay vừa tốt nghiệp đại học."
Nói đến đây, hắn dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
"Ông biết tại sao ông ấy lại xin phép bệnh không?"
"Bởi vì tháng trước ông ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, phát hiện bản thân mắc ung thư tuyến tụy!"
"Bác sĩ nói với ông ấy, thời gian còn lại của ông ấy có lẽ chưa đến một tháng!"
"Vì vậy, khoảng thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của ông ấy đã làm một quyết định."
Từ Huyền mỉm cười: "Ông ấy quyết định viết lại tất cả chuyện xảy ra năm đó vào di chúc."
"Đợi sau khi ông ấy chết thì sẽ nói cho con gái nuôi của mình."
"Đúng rồi, hiện tại đã viết xong di chúc rồi."
"Được khóa trong ngăn kéo bàn sách trong nhà ông ấy."
Lưu Kiện Hùng nghe đến hoàn toàn ngây dại.
Trong lòng có chút khiếp sợ, lại có chút ngạc nhiên.
Ông ta không rõ tại sao bây giờ Từ Huyền lại nói những thứ này cho ông ta…
Nếu như ông ta không biết, còn có thể có cơ hội đột nhiên giấu đi rồi đâm sau lưng hắn.
Nhưng bây giờ Từ Huyền lại nói ra một cách rõ ràng. Lẽ nào không sợ ông ta tìm người xử lý sạch sẽ chứng cứ à?
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live cũng hiểu đạo lý này. Đều đấm ngực giậm chân trước điện thoại.
"Bác sĩ Từ! Anh đừng nói ra!"
"Ôi, toang rồi! Lộ con át chủ bài ra cho người ta xem rồi, như vậy còn có thể thắng ư?"
"Có loại cảm giác lá bài tốt hỏng rồi... hu hu."
"Tôi không tin! Trả lại bác sĩ Từ tính toán không bỏ sót trong lòng tôi lại cho tôi đi! !!"
Lúc này.
Khóe miệng của Từ Huyền chợt lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Lưu Kiện Hùng, có phải ông rất buồn bực, tại sao bây giờ tôi lại nói chuyện này cho ông biết không?"
"Nguyên nhân rất đơn giản."
"Nếu bây giờ tôi không nói cho ông."
"Thì sao ông biết được, sau khi ông chết sẽ thân bại danh liệt chứ?"
Lúc Từ Huyền nói câu cuối cùng, giọng nói còn mang theo một tia lạnh băng. Trong lúc bất chợt, trong lòng của Lưu Kiện Hùng cảm giác khủng khoảng mãnh liệt!
Đúng lúc này, không biết ở đâu đột nhiên truyền đến một mùi cay mũi hơi kỳ lạ. Bên ngoài còn truyền đến tiếng thét khiếp sợ.
"Cháy rồi! Cháy rồi! Chạy mau!"
Âm thanh này khiến Lưu Kiện Hùng chợt giật mình tỉnh lại!
Ông ta vội vàng quát lớn với vệ sĩ bên cạnh: "Còn ngây ra đó làm gì! Còn không dẫn tôi ra ngoài!"
Mấy vệ sĩ tranh thủ cõng ông chủ bị gãy chân lên lưng, phóng nhanh ra ngoài.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều xem đến choáng váng. Biết Từ Huyền nói linh.
Nhưng vậy cũng linh quá rồi đó?
Vừa mới nói bị trời phạt, mệnh không còn dài, bên này đã lập tức có hỏa hoạn? Lúc này, điện thoại của Lưu Kiện Hùng còn được ông ta cầm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận