Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 512 - Tống Sở Sở: Cứu mạng, tôi thật sự không muốn làm thiên tài tuyệt thế như vậy đâu (2)

Mà cô thì nói câu “nước đến”.
Nước thải trong vô số bồn cầu của ngàn vạn nhà vệ sinh, của cả một thành thị cùng nhau xông tới. Sợ là đối thủ đều bị hù dọa đến buồn nôn luôn đó!
Nghĩ vậy, Tống Sở Sở nhất thời rùng mình trong lòng, không dám liên tưởng thêm nữa... phong cách này thật là đáng sợ...
Cô âm thầm đưa ra quyết định trong lòng.
Vòng tròn người tu luyện sau này đã hết duyên với cô rồi.
Tiếp xúc nhiều hơn, ngộ nhỡ phát hiện bí mật của linh căn, quê xệ coi như là tốt rồi. Ngộ nhỡ bị người ta hiểu lầm.
Bị người ta coi như là đại ma đầu tuyệt thế tà đạo gì đó, bị một đám tu sĩ chính đạo trừng hung trừ ác, vậy là hoàn toàn lạnh luôn...
“Được rồi, hôm nay cô ở đây trông tiệm đi.”
“Thuận tiện dạy dỗ sư phụ của cô luôn.”
“Tôi đi về trước.”
Từ Huyền mỉm cười phân phó hai câu rồi mang theo khỉ, trở lại biệt thự núi Tiểu Cô từ “Lối đi dành cho nhân viên”. Dù sao linh khí ở bên kia phải nồng đậm hơn ở phòng cố vấn không ít.
Ở lại đó cũng thoải mái.
Nếu như có việc gì thật thì tới đó cũng chỉ tốn mấy giây thôi.
Tống Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu, ngoan ngoãn gánh vác trách nhiệm đệ tử của mình.
Từ Huyền quay về biệt thự núi Tiểu Cô.
Hắn lại thản nhiên đi tới một mảnh đất trống dưới chân núi. Vùng này chính là vị trí của Quỷ Môn Quan.
Chỉ là bây giờ còn đang ở ban ngày, cánh cổng hùng vĩ ấy vẫn chưa hiện ra. Từ Huyền khoan thai gieo hạt giống của hoa Mạn Châu Sa ở xung quanh.
Rót công đức vào, thúc giục nó nảy mầm.
Vô số đóa hoa bỉ ngạn đẹp đẽ màu đỏ nở rộ.
Thứ như hoa bỉ ngạn chỉ có thể nở ra ở nơi âm dương giao nhau.
Nếu ở nơi khác chẳng mấy chốc nó sẽ héo rũ, hoặc là dứt khoát không mọc nổi luôn. Mà vị trí của Quỷ Môn quan vừa lúc phù hợp với điều kiện này.
Khuya hôm đó.
Số lượng quỷ hồn đi đến Quỷ Môn quan chợt tăng mạnh!
Vô số con ma có vẻ mặt mê man hoặc là chết lặng được hoa bỉ ngạn chỉ dẫn, không khống chế được đi đến núi Tiểu Cô và đứng xếp hàng đi vào trong Quỷ Môn quan, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Trong đó, một con ma dáng vẻ thanh niên thuộc số ít ma thanh tỉnh cũng tiến lên theo đội ngũ.
Con ma ấy nhìn lên Quỷ Môn quan cao trăm mét trước mắt, tâm trạng đầy phức tạp.
Đằng trước Quỷ Môn quan có vô số hoa bỉ ngạn màu đỏ đẹp đẽ dập dờn trong gió, tản ra từng luồng mùi hương kì dị. Hương vị kia khiến người ta không hiểu sao lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ hồi mình còn sống.
Đời này của anh không tính là thành công, thậm chí có thể nói là rất thất bại. Anh cũng không có sự nghiệp đàng hoàng nào cả.
Điểm duy nhất có thể coi như tự hào chính là đối với bạn bè xem như hết lòng tuân thủ hứa hẹn, có ân tất báo.
Cho dù đã chết rồi cũng muốn trả lại thứ vẫn còn thiếu người khác mới nguyện ý đi vào địa phủ, đầu thai chuyển thế.
Ngay khi anh đang chuẩn bị muốn bước vào Quỷ Môn quan.
Đột nhiên thấy bên cạnh có một thanh niên khoác áo màu trắng, khí chất phi phàm đang vuốt đầu một con khỉ. Con ma ấy bỗng dưng cảm thấy trông thanh niên đang xoa đầu khỉ kia có chút quen mắt.
Một lát sau anh mới nhớ tới, hai mắt nhất thời sáng ngời.
“A, anh là streamer đã giúp người bạn nối khố kia của tôi! Tôi nhớ ra rồi!”
Lúc anh ta chết Từ Huyền còn chưa có livestream.
Nên đương nhiên anh không hiểu biết Từ Huyền cho lắm.
Có điều anh trùng hợp biết được Từ Huyền đã giúp mình.
Người này chính là bạn nối khố của chồng bệnh hữu [Siêu Thị Nghị Phẩm] đã kết nối livestream lần trước, là con ma trăm phương nghìn kế trả tiền lại kia.
Từ Huyền mỉm cười mở miệng, gọi tên của con ma ấy: “Bạch Thất.”
“Anh có muốn ở lại làm công cho tôi không?”
Bạch Thất nhất thời ngạc nhiên.
Anh vốn đang chuẩn bị đi đầu thai đây.
Sao lại bỗng dưng bị người chặn ngang bảo ở lại làm công rồi?
Anh do dự một giây, còn chưa hỏi là làm gì đã đưa ra quyết định.
Anh vô cùng thản nhiên nói: “Được, con người của tôi không thích nợ người ta nhất.”
“Anh giúp tôi chấm dứt tâm nguyện, sau này tôi sẽ nhận anh làm ông chủ, coi như là báo ân vậy.”
“Chờ đến chừng nào anh không cần tôi nữa thì tôi đi đầu thai.”
“Có điều tôi nói trước luôn, cả đời tôi cứ không được may mắn cho lắm.”
“Cha mẹ chết sớm, không có con cái không có vợ.”
“Tôi thì lại chết sớm.”
“Vận khí cả đời cũng không tốt lắm, cho dù làm cái gì thì cuối cùng đều là kẻ vô tích sự cả.”
“Không ít người quen biết còn tưởng rằng tôi là kẻ lưu lạc không làm việc đàng hoàng nữa....”
“Anh tốt nhất là suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định.”
Bạch Thất không chút do dự đáp ứng Từ Huyền, quyết định hết sức lỗ mãng nhưng cũng rất có phong phạm của hiệp khách thời cổ nhận ơn một giọt trả ơn một dòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận