Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1111 - Cậu không có tí hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này… (1)

“Hai người các cậu cuối cùng sẽ ở bên nhau đến khi già cả, làm bạn nhau suốt đời.”
Thanh niên đeo kính sửng sốt, lộ ra vẻ mừng như điên.
“Bác sĩ Từ, điều anh nói là thật?”
“Vậy thì tốt quá!”
“Ấy, chờ một chút.”
Thanh niên đeo kính sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tôi nhớ hình như ban nãy bác sĩ Từ nói, không đề nghị tôi hẹn hò với cô ấy?”
“Kết cục... Kết cục này không phải rất tốt đó à?”
Từ Huyền đồng tình nhìn cậu và khẽ lắc đầu.
Từ Huyền thở dài nói: “Cậu cũng là bởi vì sẽ cùng người kia ở bên nhau đến già, cho nên mới hối hận.”
Vẻ mặt thanh niên đeo kính mờ mịt.
Cậu thật sự có chút không hiểu ý của Từ Huyền cho lắm. Ở bên nhau đến già, chuyện này không tốt à?
Huống hồ nếu như hối hận, đâu phải là không thể chia tay đâu...
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi hỏi cậu, mấy lần cậu gặp người kia có phải đều là trang điểm đậm không?”
“Hơn nữa mỗi lần các cậu chơi xếp hình, toàn bộ hành trình đều là tắt đèn và kéo kín rèm cửa.”
“Chơi trong căn phòng tối tăm không có ánh đèn...”
Thanh niên đeo kính hồi tưởng trong chốc lát, chần chờ gật đầu nói: “Ặc, hình như đúng là như vậy thật.”
Cậu vừa nghe Từ Huyền nói thế, dường như đã hiểu ra.
Sắc mặt cậu nhất thời biến đổi, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, không phải anh định nói là dáng vẻ của người này rất xấu đấy chứ...”
“Cũng không đến nỗi thế chứ, tôi thấy tuy cô ấy sau khi đã trang điểm không tính là mỹ nữ đỉnh cấp, nhưng xét về tổng thể thì vẫn được mà.”
“Bề ngoài cũng không có coi đến đâu đi...”
Từ Huyền sắc mặt vi diệu, lắc đầu nói: “Cậu sai rồi, cậu hoàn toàn không có hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này...”
“Hở...”
Thanh niên đeo kính nghe hắn nói như thế, trong lòng nhất thời chợt hẫng. Khó trách bác sĩ Từ nói mình sẽ hối hận.
Chàng trai ở tuổi của cậu, tuy không giống như mấy đứa mười mấy tuổi bỏ qua tất cả những điều kiện khác, hoàn toàn chỉ xem mặt thôi. Nhưng mà nếu như lấy một người vợ có bề ngoài quá xấu về thì cũng mất mặt lắm.
Chờ đến lúc lấy về nhà rồi nhìn mặt mộc lại xấu xí vô cùng, tuy vẫn có thể sinh hoạt với nhau thật, có điều cũng đúng là sẽ hối hận...
Thanh niên đeo kính rầu rĩ nói: “Hơ, bề ngoài của cô ấy rốt cuộc là xấu đến cỡ nào thế?”
“Bác sĩ Từ có thể hình dung một chút cho tôi, để tôi chuẩn bị tâm lý được không...”
“Nếu như có ảnh chụp thì càng tốt hơn nữa...”
Từ Huyền lắc đầu: “Cậu vẫn không hiểu rồi.”
“Cậu hoàn toàn không có hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này hết...”
Thanh niên đeo kính hoàn toàn mờ mịt: “Hở?”
“Ơ kìa bác sĩ Từ, tôi thực sự hiểu mà.”
“Tuy nhìn tôi hơn nửa là thẳng nam, thế nhưng cũng biết mặt mộc và mặt sau khi trang điểm của con gái có thể hoàn toàn là hai người.”
“Bây giờ tôi đã có chuẩn bị tâm lý.”
“Cho dù cô ấy xấu đến đâu cũng sẽ không dọa được tôi đâu...”
Từ Huyền lắc đầu: “Xấu thì không phải quá xấu.”
“Cũng có bề ngoài ở mức trung bình đi.”
“Có điều...”
“Năm nay người này đã 39 tuổi...”
Khóe miệng thanh niên đeo kính co giật, không nói gì.
Từ Huyền ung dung nói: “Hơn nữa... trước khi trang điểm, người kia không phải là nữ...”
“Gì cơ!”
Thanh niên đeo kính nhất thời đứng hình, hít một hơi khí lạnh.
“Bác sĩ Từ, anh, anh... ý anh tên kia là người chuyển giới ư?”
“Chính là kiểu đã uống thuốc và phẫu thuật rồi ấy?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không không không.”
“Anh ta chưa làm phẫu thuật bao giờ, cũng chưa từng uống thuốc gì.”
“Chính là một người đàn ông bình thường.”
Trên mặt thanh niên đeo kính lộ ra vẻ hoảng sợ: “A?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Cậu hoảng sợ liều mạng lắc đầu: “Bác sĩ Từ anh đừng giỡn chơi tôi thế chứ, tuy... tuy tôi chơi xếp hình với con gái lần đầu thật, có điều tôi cũng không phải là đồ ngu.”
“Cho dù có ở trong tình huống tối tăm, mắt nhìn không rõ, nhưng là nam hay nữ chắc chắn tôi vẫn có thể phân chia rõ ràng được.”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Cậu từ từ đừng nói chắc nịch như thế.”
“Trên điện thoại của cậu có phần mềm mua sắm màu cam đúng không.”
“Cậu mở ra, tìm kiếm theo mấy từ khóa nam biến nữ, quần lót silicon mà xem...”
Thanh niên đeo kính nghe xong mấy từ khóa ấy, sắc mặt nhất thời khó coi không gì sánh được.
Cậu chẳng nói chẳng rành lấy điện thoại di động ra, ấn ấn lướt lướt một hồi, trên mặt lộ ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu là xử nam không có kinh nghiệm gì, lại ở trong tình huống tối lửa tắt đèn, bị lừa cũng đúng là không thể phát hiện ra được...
Thanh niên đeo kính nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao lại có cái thứ đó cơ chứ!”
“Người phát minh ra thứ đó là biến thái đúng không!”
“Còn có tên khốn kia nữa!”
“Đàn ông đàn ang mà lại đi giả nữ để làm gái gọi!”
“Muốn tiền đến điên luôn rồi à!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận