Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 950 - Hành vi của anh trừu tượng quá… (2)

"Đã bắt đầu liên hệ trong nhóm chủ sở hữu, chuẩn bị khởi tố rồi."
"Dù sao thì nguyên liệu và thang máy mà người khai phá đó sử dụng đều không phù hợp với yêu cầu của hợp đồng, được xem là làm trái hợp đồng."
"Thật ra, bình thường người khai phá trang trí cũng sẽ dùng loại rẻ."
"Nhưng đều là bảo mấy nhãn hàng lớn “cung ứng” danh nghĩa giá cả cao, thực tế chỉ chiếm cái danh nhãn hàng lớn."
"Tuy trộm tặc nhưng cũng thoát được lổ hổng hợp đồng, chủ sở hữu khác cũng sẽ không làm gì được người khai phá."
"Mà người khai phá này, bởi vì thua lỗ nặng nên ngay cả số tiền này cũng không muốn bỏ ra."
"Chứng cứ vô cùng xác thực, kiện là chuẩn."
"Đến lúc đó, người khai phá sẽ bồi thường cho tất cả chủ sỡ hữu một khoản tiền lớn."
Rất nhiều khán giả xem live nghe thấy tin tức này, cuối cùng cũng thấy sảng khoái.
Bọn họ không phải đơn thuần là ghét cái ác.
Chủ yếu là thời buổi này phàm là người mua nhà, trên cơ bản đều bị người khai phá gạt. Người không mua nhà, trên cơ bản cũng bị giá cả gạt.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, tất nhiên là hiểu rõ...
Lúc này, Từ Huyền mỉm cười mở miệng: "Được rồi. Lần này, livestream chỉ tới đây thôi."
"Các bạn bệnh hữu, sau này gặp lại."
Nói xong, màn hình trong nháy mắt đen xì.
Đám khán giả trong phòng live cũng đã quen với việc Từ Huyền đi đến như gió, cũng lười giữ chân lại. Đều là đám người tự nói chuyện với nhau.
"Bác sĩ Từ lại chạy nhanh như vậy, tôi còn muốn hỏi hạn mức số tiền quyên góp lần này đó [Móc mũi. JPG]..."
"Có cái gì mà phải hỏi, không nghe bác sĩ Từ nói à? Làm nhiều việc tốt, tự nhiên sẽ đến lượt anh."
"Vô dụng thôi, mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều đỡ bà cụ nhà bên băng qua đường, cũng không quyên được…"
"Đỡ qua đường mấy lần, chút chuyện nhỏ này không đủ..."
"Mỗi ngày tôi đỡ mấy trăm lần còn chưa đủ à?"
"A đù, mấy trăm lần? Bà cụ đó làm gì vậy?"
"Chậc, không làm gì cả, bà cụ đó lớn tuổi về hưu ở nhà, một ngày tôi cho bà ấy một trăm tệ để đỡ bà ấy băng qua đường. Bà ấy rất vui vẻ."
“Đỉnh đó! Tôi cho rằng máy gian lận mõ điện tử gõ tự động đã đủ trừu tượng rồi, anh còn thái quá hơn nữa…”
"Cười chết tôi rồi, anh xem như hiểu lời của bác sĩ Từ thông suốt đó!"
Trong phòng cố vấn.
Sau khi Từ Huyền xuống live thì theo thường lệ giao tất cả việc vặt vãnh lung tung cho Tống Sở Sở. Tống Sở Sở chế tạo thuốc cho bệnh hữu xong, lại đi đóng gói để chuyển phát nhanh, cuối cùng cũng làm xong.
Bỗng thấy ông chủ nhà mình nhàn nhã vừa uống trà thần tiên, vừa nghiêm túc suy nghĩ sâu xa. Tống Sở Sở chớp mắt: “Ông chủ, anh đang nghĩ gì thế?”
Từ Huyền uống một ngụm trà thần tiên, ung dung nói: “Tôi đang suy nghĩ, bọn họ... rốt cuộc là đi đâu.”
Đáp án này khiến Tống Sở Sở có chút không nghĩ ra.
Bọn họ gì cơ? Lại đi đâu nữa?
Ông chủ lại bắt đầu đến lhcs không nói tiếng người mỗi ngày rồi...
“Đúng rồi ông chủ, có chuyện tôi phải nói cho anh biết.”
Tống Sở Sở cúi đầu, thận trọng nói: “Ngày hôm qua, hình như tôi làm hỏng chuyện đưa canh rồi...”
“Con ma tới xếp hàng ngày hôm qua hơi nhiều.”
“Tôi nhất thời cảm thấy linh khí trong cơ thể có chút thiếu, chỉ có thể miễn cưỡng cung ứng.”
“Màu sắc của ‘chén canh’ tôi nấu cót hơi nhạt...”
“Không biết hiệu quả có tốt không, có thể làm bọn họ quên ký ức đi không nữa...”
“Mấu chốt nhất là, đến lúc tôi phát hiện.”
“Đã có rất nhiều con ma uống loại canh ấy và đi đầu thai rồi...”
Tống Sở Sở vừa nói vừa len lén xem phản ứng của Từ Huyền.
Rất sợ ông chủ sẽ tức giận...
Từ Huyền gật đầu nói: “Đúng là có vấn đề.”
“Có chừng hơn mấy chục con ma đầu thai mà vẫn còn mang theo ký ức.”
Tống Sở Sở biến sắc: “Hả...”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Làm cho cô không nghĩ tới chính là.
Từ Huyền không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói: “Không cần phải xử lý, cứ như vậy đi.”
“Sau này cô chú ý chút là được.”
Tống Sở Sở trợn mắt há mồm: “Từ đã ông chủ.”
“Đây không phải... Đây là đầu thai chuyển thế đấy!”
“Nếu như những người đó lớn lên, không phải... Không phải là sẽ loạn cào cào à?”
Bây giờ cô coi như là nhân viên công tác chính thức ở “Địa phủ”, đương nhiên cũng biết đến một ít bí mật. Loại chuyện đầu thai cũng không phải là đầu vào một người mẹ vừa mang mang thai.
Sau đó chờ mười tháng mới sinh ra đời.
Dưới loại tình huống này, trẻ con hoặc trứng thụ tinh căn bản là không thể chứa đựng linh hồn được. Mà là đến đầu thai tiến vào thân thể trước khi sắp được sinh ra.
Không chỉ là người, các loại động vật cũng đều theo quy trình như thế.
Nói cách khác, hiện tại sợ rằng những linh hồn đầu thai đêm qua đã ra đời! Mười mấy người ấy đều mang theo trí nhớ kiếp trước!
Đặt ở trong tiểu thuyết, gần giống như là “người xuyên việt”!
Từ Huyền nhìn cô, thản nhiên nói: “Chuyện cũng đã xảy ra, còn có thể làm sao giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận