Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1084 - Sợ chết kiếp, tôi còn tưởng IQ của mình không bằng con chó nữa chứ.

Lúc này.
Trên mạng đã lan truyền tin tức liên quan đến lần livestream này.
Bất ngờ chính là cảnh tượng chồng của vị [Hồng Trần Như Mộng] kia và cô thư ký nhỏ của ông ta nằm trên cáng cứu thương được lôi ra khỏi văn phòng. Không biết là nhân viên nào kém sang đã chụp trộm rồi lan truyền tấm ảnh trên mạng.
Trong tấm ảnh.
Người đàn ông trung niên và cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi được nhân viên y tế khiêng trên cáng cứu thương, đi ngang qua văn phòng. Dù có một tầng chăn phủ kín trên người họ, không thể nhìn thấy diễn biến dưới chăn.
Nhưng vẫn có thể thấy rõ trên người họ gần như trụi lủi...
Cạnh đó còn có không ít nhân viên để lộ vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác...
Ngoài ra còn một bài đăng hot khác.
Mọi người chụp màn hình chú chó Border Collie nhà [Tiểu Huy Huy Thiên Tài] và chế thành meme, phối với những dòng chữ vô cùng tinh ranh...
Từ Huyền xem vài lần cũng không nhịn được bật cười.
Không lâu sau lại có khách tiến vào phòng tư vấn.
Người đến là một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi.
Anh chàng này có thân hình cường tráng, cao trên một mét tám, cơ bắp rắn chắc. Anh xăm hình trên cả cánh tay.
Nhưng lúc anh bước vào, mặt mũi lại đầy vẻ buồn rầu.
“Bác sĩ Từ, anh xem giúp tôi có phải bạn gái tôi không yêu tôi nữa không?”
Anh chàng này vừa vào đã bắt đầu bùng nổ.
Từ Huyền mỉm cười, chỉ vào ghế sofa nói: “Anh ngồi trước đi.”
“Ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Anh chàng ngồi xuống ghế sofa. Chiếc ghế sofa lập tức vang lên tiếng kẽo kẹt.
Anh đăm chiêu ủ dột nói: “Bác sĩ Từ, tôi đã hẹn hò với bạn gái tôi nhiều năm.”
“Nhưng chúng tôi vẫn luôn yêu xa.”
“Mỗi lần đến cuối tuần hoặc lúc nghỉ lễ mới có thể ở cạnh nhau.”
“Nhưng gần đây, bạn gái tôi từ nơi khác về, cuối cùng chúng tôi cũng không bị chia cách nữa.”
“Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp.”
“Cô ấy dọn vào nhà tôi, xem như ở chung với tôi.”
“Chẳng qua, thời gian này xảy ra vấn đề.”
“Bạn gái tôi dần dà không chịu cho tôi làm chuyện đó nữa.”
“Cô ấy còn nói chỉ cần xếp hình với tôi, đêm đến sẽ gặp ác mộng.”
“Tôi còn tưởng cô ấy đang trong thời kỳ đặc biệt, không thoải mái nên viện cớ.”
“Nào ngờ cô ấy cứ như thế luôn!”
“Càng về sau, thậm chí cô ấy còn không muốn ở cạnh tôi.”
“Có một ngày, khi tôi về nhà đã phát hiện cô ấy tự mình dọn ra ngoài.”
Thanh niên cường tráng xăm đầy cánh tay lộ vẻ mặt đắng chát.
“Thật ra, tôi đã tương đối hiểu ý cô ấy rồi.”
“Nhưng tôi vẫn không cam tâm...”
“Chúng tôi quen nhau sáu năm. Tình cảm sáu năm cứ vậy đột nhiên mất đi không có lý do...”
“Trong lòng tôi thật sự rất khó chịu!”
“Bác sĩ Từ, anh giải tỏa giúp tôi với...”
Tống Sở Sở bên cạnh nghe thế thì lắc đầu.
Chậc chậc, lại là một anh chàng tội nghiệp bị tổn thương tình cảm...
Từ Huyền mỉm cười: “Anh đừng lo.”
“Việc này không trách bạn gái anh được.”
“Chủ yếu vẫn phải trách anh.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay không khỏi ngạc nhiên: “Tôi làm sao chứ bác sĩ Từ?”
Từ Huyền nhàn nhã nói: “Ai bảo anh mạnh quá làm gì...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay ngây ngốc.
Chuyện này liên quan gì đến mạnh hay không chứ?
Đột nhiên, đầu óc anh ta xoay chuyển, dường như đã hiểu ý Từ Huyền.
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay thoáng xấu hổ gãi đầu.
“Ầy, bác sĩ Từ, hình như tôi đoán được anh ám chỉ chuyện gì rồi.”
“Tôi vốn cũng từng cân nhắc có phải do trình độ đánh bài tây của tôi tốt quá, bạn gái tôi thua nhiều nên không chống đỡ nổi hay không.”
“Nhưng tôi cảm thấy chắc không phải do nguyên nhân này đâu.”
“Lúc chúng tôi đánh bài tây, tôi còn cố ý quan sát, trông cô ấy rất vui mà!”
“Thế nên tôi mới buồn bực.”
“Cô ấy hài lòng nhưng lại không chịu đánh bài tây với tôi.”
“Ngoại trừ chuyện cô ấy không còn yêu tôi nữa thì tôi không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác...”
Từ Huyền gật đầu: “Anh nói đúng.”
“Quả thật bạn gái anh rất hài lòng với trình độ chơi bài của anh.”
“Nhưng cũng vì anh quá cường tráng, trình độ chơi bài quá tốt.”
“Nên bạn gái anh mới gặp phải ác mộng.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay vô cùng mờ mịt.
Đến giờ anh vẫn hoàn toàn không hiểu nổi hai chuyện này liên quan gì đến nhau.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi hỏi anh, nhà anh đang ở hiện tại có vị trí rất xa đúng không?”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay xấu hổ gãi đầu nói: “Đúng là khá xa.”
“Tôi là huấn luyện viên thể hình.”
“Tiền lương tôi kiếm được... cũng chỉ thế thôi.”
“Chẳng phải mấy năm trước bất động sản tương đối hot à, năm nào cũng tăng vọt.”
“Khi đó, đúng lúc tôi có một khoản tiền tiết kiệm.”
“Lúc ấy tôi sợ giá nhà tiếp tục tăng cao, cả đời tôi cũng không mua nổi nữa.”
“Thế là tôi bị một người bán bất động sản lừa.”
“Tôi cắn răng mua căn nhà nhỏ ở rìa thành phố này.”
“Rẻ thì rẻ thật, một mét vuông chưa tới tám ngàn.”
Sau đó, anh phàn nàn: “Sau này tôi mới phát hiện cái chốn quỷ quái này thật sự đến chim còn chả thèm ị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận