Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 979 - Dựa vào năng lực của chồng tôi, nếu không phạm pháp sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Anh ấy có thể làm chuyện hợp pháp gì mà kiếm được nhiều tiền đến vậy chứ?”
“Việc chính đáng kiếm được tiền cũng không đến lượt anh ấy đi làm...”
Người phụ nữ nói đến đây bèn nhìn Từ Huyền hỏi: “Bác sĩ Từ, cậu nói xem liệu chồng tôi có thật sự làm chuyện phạm pháp không?”
“Nếu phạm pháp, tội này có nghiêm trọng lắm không? Sẽ không phải ngồi tù chứ?”
“Sẽ bị phán tầm mấy năm vậy?”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được dở khóc dở cười.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được người cảm thấy chồng mình kiếm quá nhiều tiền đấy... Chỉ có thể nói, bệnh nhân này hiểu chồng chị ta rất sâu...
Sắc mặt Từ Huyền quai quái.
Hắn nói: “Chồng chị... không thể nói anh ta phạm pháp được.”
“Thật ư? Vậy thì tốt quá!”
Người phụ nữ nghe xong, nét mặt lập tức vui vẻ hẳn lên, cả người hoàn toàn bình tĩnh lại.
Từ Huyền lắc đầu nói: “Chị đừng vội.”
“Tuy anh ta đúng là không phạm pháp.”
“Nhưng nếu tôi nói chị biết anh ta làm gì...”
“Có lẽ chị sẽ không vui đâu...”
Người phụ nữ dâng lên ý nghĩ không ổn trong lòng: “Bác sĩ Từ, cậu có ý gì?”
“Rốt cuộc anh ấy làm gì vậy?”
Từ Huyền: “Tôi hỏi chị.”
“Chẳng lẽ hai năm nay chị không phát hiện.”
“Chồng chị hay ra ngoài vào ban đêm, còn thường xuyên đêm không về ngủ.”
“Có lúc chị gọi điện thoại cho anh ta, anh ta còn không bắt máy.”
“Thỉnh thoảng, chị còn ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên người anh ta...”
“Quan trọng nhất là... ngay cả lúc hai người trả bài, anh ta cũng qua loa hơn ban đầu rất nhiều.”
“Lại còn tìm đủ lý do từ chối chị...”
Nét mặt Từ Huyền vi diệu: “Tôi nói những điều này, hẳn là trong lòng chị đã lờ mờ đoán được nhỉ...”
Trong lúc nhất thời, người phụ nữ âm thầm hồi hộp.
Chị ta đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Bác sĩ Từ, có phải tên khốn này kiếm được tiền nên nuôi vợ bé bên ngoài không?”
“Khốn nạn!”
“Tôi đi theo anh ta nhiều năm như vậy, chịu cực chịu khổ. Lúc nghèo khó tôi luôn bên cạnh anh ta, không rời không bỏ.”
“Hiện tại, anh ta có tiền rồi thì bắt đầu ghét bỏ tôi?”
“Còn dám tìm ả đàn bà khác bên ngoài?”
“Chờ anh ta về, tôi phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ!”
Chị ta nói rồi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt trở nên khó coi. Hai năm nay, ít nhiều gì chị ta cũng cảm nhận được chút ít điểm không thích hợp.
Chỉ là bị chồng chị ta qua quýt lấy lệ.
Trước đó, Từ Huyền chưa nói, chị ta còn không nghĩ tới. Suy cho cùng, trong mắt chị ta, chồng chị ta còn chẳng thể nuôi nổi mình. Huống chi là nuôi vợ bé.
Bây giờ, nghe Từ Huyền nói xong, mọi chuyện đều ăn khớp với nhau.
Từ Huyền vậy mà lại lắc đầu: “Chị nói vậy là oan uổng anh ta.”
“Chồng chị không nuôi người phụ nữ khác bên ngoài.”
“Anh ta cũng không nỡ nuôi vợ bé.”
Từ Huyền nói với vẻ mặt kỳ quái: “Nói một cách chính xác, chồng chị... mới là bên được bao nuôi...”
Người phụ nữ trung niên ngây ngẩn cả người.
“Bác sĩ Từ, cậu không đùa đấy chứ?”
“Chồng tôi cũng gần bốn mươi tuổi rồi.”
“Tuy dáng dấp không xấu, nhưng cũng không tính là đẹp trai.”
“Cũng không có trình độ học vấn gì.”
“Còn lười chảy thây.”
“Có ai mắt mù mà bao nuôi anh ta chứ?”
Từ Huyền lắc đầu: “Lời tôi nói đều là thật.”
“Đương nhiên... nói chồng chị được bao nuôi cũng không chính xác lắm.”
“Đúng hơn là anh ta và người phụ nữ kia hẳn là quan hệ tình nhân.”
“Chỉ là chồng chị phụ thuộc vào người ta hơi nhiều, chẳng khác gì được bao nuôi...”
Trong lúc nhất thời, người phụ nữ trung niên này không thể chấp nhận nổi.
Dù sao, mặc kệ là bao nuôi hay được bao nuôi.
Đối với chị ta đều là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được...
“Tên khốn kiếp...”
Đôi mắt chị ta dần dần đỏ hoe, khóe mắt trở nên ướt át.
“Thiệt thòi tôi vất vả cùng anh ta bao nhiêu năm qua, anh ta vậy mà lại giấu tôi làm ra chuyện này...”
“Còn tìm tình nhân bên ngoài nữa. Chỉ e trong lòng anh ta vốn không có tôi.”
“Giờ tôi trở về ly hôn với anh ta ngay lập tức!”
Từ Huyền lắc nhẹ đầu, vẻ mặt quái gở nói: “Chị nghĩ thế là sai lầm.”
“Trong lòng chồng chị có chị nên mới tìm tình nhân đấy.”
“Có thể nói anh ta tìm người phụ nữ khác bên ngoài hoàn toàn là vì chị...”
Chị ta nhíu mày, tỏ vẻ không tin.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Khoảng hai năm trước, có một lần chồng chị đang đi giao thức ăn.”
“Đúng lúc, anh ta gặp được khách quen là người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi.”
“Bóng đèn trong nhà vị khách nữ này bị hỏng.”
“Thế là chồng chị tiện tay thay bóng đèn giúp vị khách ấy.”
“Người ta lập tức thêm WeChat của chồng chị và gửi anh ta lì xì 200 tệ để cảm ơn.”
“Lúc đó, chồng chị sốc vô cùng!”
“Suy cho cùng, 200 tệ là số tiền anh ta phải vất vả cực khổ làm cả ngày mới kiếm được.”
“Mà hiện giờ, anh ta chỉ đơn giản thay một cái bóng đèn đã kiếm được tiền về tay. Quả thật là lãi to!”
“Từ đó về sau, anh ta cố gắng hết sức chú ý đến vị khách này trên WeChat.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận