Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 358 - Sâu trong nội tâm, áo bông nhỏ của tôi lại lão trung niên dầu mỡ háo sắc? (2)

Nghe thấy đáp án này, cả nhà Đinh Hiển Sơn đều có chút khó xử.
...
Dù sao cũng phải tốn không ít công sức mới có được đứa bé này. Bảo bọn họ phá đi, quả thực không nỡ chút nào.
Đinh Hiển Sơn hỏi ngay: “Bác sĩ Từ, có biện pháp khác không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có!”
“Cách thứ hai chính là rút hồn phách kẻ này ra khỏi thân thể thai nhi.”
“Về sau, tự nhiên sẽ có hồn phách chính đạo đầu thai lần nữa đi vào.”
“Có điều, nếu là vậy, sau khi con gái hai người ra đời, có lẽ hồn phách và thể chất bẩm sinh sẽ thích ứng tương đối kém.”
“Thỉnh thoảng sẽ thu hút mấy thứ bẩn thỉu gì đó.”
Ba người bàn bạc một lát.
Đinh Hiển Sơn lên tiếng: “Bác sĩ Từ, chúng tôi đã suy xét rồi, vẫn quyết định sinh ra cô con gái này.”
“Cùng lắm thì về sau nuôi nấng con bé cho thật tốt.”
Từ Huyền khẽ gật đầu.
Hắn duỗi ngón tay ra rồi vẩy nhẹ.
Sáu giọt giọt nước óng ánh, bay đến mí mắt ba người.
Cả nhà Đinh Hiển Sơn lập cảm thấy mắt mình mát lạnh. Dường như hết thảy mọi thứ trước mắt lại càng trở nên rõ ràng.
Từ Huyền lại gõ nhẹ đốt ngón tay lên bàn hai lần. Một gợn sóng vô hình khuếch tán ra.
Vợ Đinh Hiển Sơn lấy tay che bụng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Một lát sau.
Một người đàn ông trung niên, đầu tóc hơi hói, có bụng bia và thân thể hơi mờ bị “ép” ra khỏi bụng cô. Ba người nhà Đinh Hiển Sơn không khỏi lộ rõ vẻ sợ hãi.
Dù sao thì đây chính là âm hồn hàng thật giá thật!
Đặc biệt là vợ Đinh Hiển Sơn, vừa nghĩ tới thằng cha này chui từ trong bụng mình ra ngoài, sắc mặt tức khắc tái mét.
Lúc này.
Chu Yếm cũng vừa khéo chạy từ bên ngoài về phòng tư vấn.
Nó trừng lớn cặp mắt khỉ to tròn, tò mò nhìn một màn này.
Thời điểm âm hồn lão trung niên háo sắc đầu trọc bụng phệ bị lôi từ trong bụng ra. Mới đầu ánh mắt ông ta còn có chút mê mang ngơ ngác.
Chẳng mấy chốc đã khôi phục lại.
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ông ta lập tức giận dữ trong lòng, càng ngày càng tức.
Ông ta nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt thâm độc, dọa cho ba người nhà Đinh Hiển Sơn sợ muốn tắt thở, ai nấy đều không dám thở mạnh. Cuối cùng, ánh mắt của âm hồn trung niên chuyển lên người Từ Huyền, ác ý trong mắt gần như muốn ngưng tụ thành thực thể.
“Hừ!”
Từ Huyền hừ lạnh. âm thanh này không lớn.
Nhưng không hiểu sao cả nhà Đinh Hiển Sơn lại cảm thấy có ảo giác rằng như thể âm thanh ấy chính là tiếng Từ Huyền phát ra ở ngay bên cạnh họ. Đầu óc của cả ba đều có chút choáng váng.
Mà sắc mặt của âm hồn trung niên này cũng lập tức thay đổi kịch liệt.
Toàn bộ thân thể từ ngưng tụ thực chất biến thành lay động lơ lửng.
Hệt như ngọn lửa lung lay không cố định, có thể vỡ tan ra bất cứ lúc nào. Lúc này, Chu Yếm một mực đứng ngoài quan sát đột nhiên hé miệng.
Dùng sức hít sâu một hơi.
Âm hồn trung niên thoáng chốc lộ ra vẻ hoảng sợ, trông như muốn cầu xin tha thứ.
Nhưng không đợi ông ta kịp làm ra hành động thì đã bị Chu Yếm hút một ngụm vào miệng. Chu Yếm ợ lên một cái rồi vỗ bụng hài lòng.
Lúc bấy giờ, ba người nhà Đinh Hiển Sơn đều ngây ngốc, còn chưa kịp hồi phục lại từ cảnh tượng vừa rồi. Đợi đến khi nghe được tiếng “nấc” này, bọn họ mới phản ứng trở lại.
Ánh mắt bọn họ nhìn Chu Yếm cũng thấy gì đó sai sai.
Nhưng nghĩ đến con khỉ này được Từ Huyền nuôi, chấn động trong lòng họ lập tức vơi đi một chút. Tống Sở Sở nhìn bụng Chu Yếm, ánh mắt tức tốc sáng bừng lên.
Trên mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đinh Hiển Sơn há to miệng: “Bác sĩ Từ, đây... chuyện này giải quyết như thế à?”
Từ Huyền mỉm cười: “Không sai.”
Mẹ anh ta – Trương Đan trừng mắt liếc con trai: “Còn sững sờ ra đó làm gì, mau cảm ơn bác sĩ Từ đi!”
“Nếu không phải bác sĩ Từ cứu cháu gái của mẹ, tới giờ cháu gái mẹ vẫn chưa được cứu đâu đấy!”
Mặt mày Đinh Hiển Sơn tràn ngậpsắc đen: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng nói mấy lời này nữa...”
Cũng may anh ta còn nhớ rõ sở thích đặc biệt của Từ Huyền, cũng không hỏi han quá nhiều về việc vừa rồi.
Làm bộ như đây chỉ là một đợt “tư vấn tâm lý” bình thường.
Đinh Hiển Sơn nói: “Bác sĩ Từ, tôi muốn mua cho vợ tôi một ít”
“Thuốc.”
“Chính là loại có thể... có thể phòng ngừa phát sinh loại chuyện thế này.”
“Phải rồi, cũng mua cho con gái tương lai của tôi luôn...”
Anh ta vẫn nhớ rõ mới nãy Từ Huyền từng nói con gái sau này sẽ dễ dàng dính phải mấy thứ bẩn thỉu.
Từ Huyền khẽ lắc đầu: “Mua cho con gái tương lai của anh là được rồi.”
“Vấn đề của vợ anh không nằm trên người chị ấy, mà phải trách anh.”
“Sau lần này, vợ anh sẽ không gặp phải vấn đề tương tự nữa đâu.”
Đinh Hiển Sơn thoáng sửng sốt: “Bác sĩ Từ, liên quan gì đến tôi?”
Từ Huyền thở dài, nói: “Anh còn nhớ, ngay lúc người kia vừa mới chết được mấy ngày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận