Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 361 - Ta chỉ là một con khỉ thôi mà, sao lại dựa vào ta??? (2)

Tuổi thọ bình thường của cây táo đâu đó trên dưới hai, ba trăm năm.
Cây có tuổi thọ lâu nhất hiện giờ là “cây táo vua” ở thôn Nê Hà Câu, cây ấy cùng lắm cũng chỉ hơn 1300 năm. Thế đã được coi là giới hạn cao nhất rồi.
Mà Từ Huyền thúc đẩy cây táo này sinh trưởng đến tuổi thọ tương đương với hơn mười lăm ngàn năm! Hết cách rồi! Công đức chính là bá đạo thế đấy!
Từ đầu đến khoảng ba ngàn năm, lượng công đức tiêu hao cực kỳ ít. Những thúc đẩy tăng trưởng dài đến sau năm ngàn năm, công đức tiêu hao cũng bắt đầu tăng vọt. Lúc này, cây táo thông thường này phảng phất có một tia linh dị.
Từ Huyền còn đang bố trí vài trận pháp xung quanh cây, có tác dụng làm uy lực của sấm sét trở nên suy yếu. Đợi đến khoảnh khắc sau khi sấm sét đánh xuống!
Lại mau chóng tiến tới truyền công đức vào, cứu sống cây táo vạn năm sắp chết. Cứ như vậy.
Nhờ vậy mới có thể đạt được một loại vật liệu “tương đối có giá trị nếu được đặt ở thời kỳ thượng cổ” trong thế giới thiếu thốn linh khí này.
Không lâu sau, một thanh kiếm gỗ táo màu đỏ thẫm đã thành hình trong tay Từ Huyền.
Chu Yếm nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ trên tay Từ Huyền, thân thể hơi rụt lại. Cũng không phải thanh kiếm này thật sự có thể làm gì nó.
Chỉ là thứ đồ chơi này có chút khắc chế nó, làm nó bất giác cảm thấy không thoải mái. Từ Huyền truyền một luồng linh khí vào.
Có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sét như có như không hiện lên trên thân kiếm.
“Không tệ.”
Trên mặt Từ Huyền lộ ra vẻ mỉm cười.
Thanh pháp kiếm này tuyệt đối có cấp bậc nghiền ép ở thời đại đương kim bậc nhất này. Đối diện với pháp khí khác trong thời đại này hoàn toàn có thể nói là “Ta không nhằm vào ai đâu nhé, nhưng các vị đều là rác rưởi”
Cũng không phải thanh kiếm này thật sự mạnh đến trình độ không hợp lẽ thường.
Dù sao, thanh kiếm này cũng chỉ do Từ Huyền tiện tay luyện chế mà thành. Đơn thuần là không một pháp khí nào khác trong thời đại này có thể đánh bại được nó. Sao có thể so sánh trang bị cấp 8 với cấp 80 được?
Từ Huyền hơi suy tư một lát.
Sau đó khắc hai chữ "Thiên Lôi” lên thân kiếm. Kiếm Thiên Lôi đã hoàn thành!
...
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Huy Hoành của Tiền Huy đã nộp báo cáo lên Cục đất đai địa phương.
Lấy lý do bên dưới mảnh đất này mộ cổ từ triều đại nhà Tần những năm 693, yêu cầu hủy bỏ hợp đồng mua đất trước đó. Đồng thời, yêu cầu mau chóng được hoàn trả số tiền đã giao lúc trước.
Cục đất đai nhận được báo cáo của tập đoàn Huy Hoành thì vội vàng liên hệ với Cục văn vật, phái chuyên gia tiến đến điều tra. Sau khi giáo sư khảo cổ của Cục văn vật nhận được tin có mộ cổ của triều đại nhà Tần.
Lập tức dẫn theo một đám học sinh và trợ thủ vội vã chạy đến.
“Mộ cổ ở đâu?”
“Bị các cậu phá hỏng tới trình độ nào rồi? Tuyệt đối không nên tiếp tục đào bới loạn! Nhất định phải bảo vệ văn vật!”
“Rất có thể mỗi một văn vật này đều là bảo vật quốc gia đấy!”
Giáo sư khảo cổ lòng nóng như lửa đốt, vừa đến công trường đã gấp gáp vội vã tìm người phụ trách hỏi thăm. Đây cũng không phải lần đầu tiên ông gặp phải loại chuyện đào được mộ cổ ở công trường kiến trúc như vầy.
Gần như mỗi lần trước đó đều bị phá hỏng đến rối tinh rối mù.
Không biết mỗi khi đầu xẻng của máy xúc cỡ lớn đó đưa xuống dưới đã làm hư hại bao nhiêu văn vật rồi!
Người phụ trách vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, tuyệt đối không có làm hư hại đâu, còn chưa bắt đầu đào nữa mà.”
Giáo sư khảo cổ lập tức ngơ ngác.
Sắc mặt ông có gì đó không đúng lắm: “Đùa tôi đúng không?”
“Còn chưa đào thì sao các cậu biết có mộ cổ?”
“Không thấy cả một khối gạch của mộ thì sao biết được là triều Tần?”
Người phụ trách thề son sắt: “Chắc chắn có, ông chủ của chúng tôi đã tìm người hỏi qua, ngay dưới đất này đó.”
“Tôi còn có thể chỉ vị trí cho ông nữa là.”
Giáo sư khảo cổ: ???
Nửa ngày sau.
Giáo sư Phan tê liệt cả người.
Đời này ông đã chủ trì qua biết bao lần đào bới mộ cổ.
Nhưng ông dám cam đoan, quả thực đây là lần đầu tiên ông trải nghiệm loại đãi ngộ này.
Rõ ràng vị quản lý hạng mục đội mũ bảo hộ trên công trường này không biết gì về khảo cổ học.
Người đó kéo ông đến một chỗ đất trống, nghiêm túc đàng hoàng nói cho ông biết từ đây đào xuống phía dưới sẽ có mộ cổ. Điều kỳ quái nhất chính là...
“Giáo sư, đào được rồi!”
“Nhìn phong cách của văn vật đúng là hoàn toàn giống với lời nói của vị quản lý kia, phán đoán sơ có lẽ là sau thời chiến quốc.”
Giáo sư Phan nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt, cảm thấy thế giới quan có chút sụp đổ.
Mấy ngày sau, sau khi đã phân tích kỹ càng đã tính được thời kỳ chuẩn xác của ngôi mộ lớn này. Chính là vào thời đại triều Tần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận