Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1000 - Đây mới thật sự là giảm giá nhảy lầu! (1)

"Tại sao bác sĩ Từ lại nói, chỉ cần nói cho tôi biết thì cách này không có tác dụng nữa."
"Sau nghĩ tôi nghĩ rất lâu, chỉ nghĩ đến một khả năng."
"Khả năng duy nhất chính là nếu như tôi biết cách cậu ta trả giá."
"Có thể sẽ ngăn cản cậu ta."
"Bác sĩ Từ, tôi đoán... đúng không?"
Từ Huyền mỉm cười, không nói gì.
Anh chàng mũm mĩm hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Anh nói cho tôi biết đi!"
Từ Huyền chậm rãi gật đầu: "Được, vậy tôi nói đây."
Hắn dừng lại, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Người anh em của anh chuẩn bị đến lúc đó hỏi anh chuẩn bị mua căn nhà nào."
"Sau đó..."
"Anh ta tìm cách mở khóa, cạy mở căn nhà này."
Anh chàng mũm mĩm ngây ra.
"Cậu ta muốn làm gì?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Đến lúc đó, anh ta sẽ mở cửa sổ ban công của căn nhà này."
"Sau đó trực tiếp nhảy xuống dưới!"
Cả người của anh chàng mũm mĩm đều ngốc ra: "Bác sĩ Từ, anh anh anh… anh nói cậu ta muốn nhảy lầu?"
Anh trừng to mắt, cảm xúc kích động: "Có phải thằng nhãi đó bị bệnh thần kinh hay không!"
"Đang yên đang lành nhảy lầu tìm chết làm gì vậy?"
Từ Huyền ung dung nói: "Không phải tôi đã nói... là trả giá giúp anh à..."
Khóe miệng của anh chàng mũm mĩm co giật: "Đâu có cách giảm giá nào như vậy?"
Từ Huyền lắc đầu: "Một khi xảy ra chuyện này, chắc chắn là không che giấu được."
"Có thể hình thành chuyện quái dị bản địa..."
"Đến lúc đó, căn nhà này sẽ được xem là nhà có ma trăm phần trăm!"
"Chủ nhà không giảm giá mạnh thì tuyệt đối không bán ra ngoài được."
"Dù sao cũng có người nhảy lầu trong căn nhà này, không thể ngay cả cái giá nhảy lầu cũng không nói được..."
"Đừng nói là giảm hai mươi vạn tệ, cho dù là giảm năm mươi vạn tệ cũng được nữa!"
"Đây chẳng phải là trả nợ nhân tình tiền của anh à…"
"Vừa hay anh và vợ anh đều là kiểu người không quan tâm mấy đến chuyện này."
"Cũng sẽ không để ý nhà có ma hay không."
Sau khi anh chàng mũm mĩm nghe thấy Từ Huyền nói thì hoàn toàn cạn lời. Vậy cũng được nữa à…
Anh không nhịn được mà nói: "Có phải tên nhãi này ngốc không vậy?"
"Không trả tiền thì thôi, sao phải đi chết chứ?"
"Hơn nữa còn là cách chết thiếu đạo đức này..."
"Trong lòng chủ nhà sẽ hận cậu ta chết mất!"
Từ Huyền lắc đầu: "Không phải anh ta trả tiền anh nên đi chết đâu."
"Mà là muốn lúc chết, tiện thể trả tiền cho anh."
"Người anh em của anh, vốn bởi vì nợ quá nhiều, bị chén ép không thở nổi, vì vậy không muốn sống tiếp nữa."
"Dù sao số tiền mà anh ta nợ, cả đời này đều không trả nổi."
"Chỉ cần chết đi thì không cần phiền não vì trả tiền nữa."
"Trong nhà anh ta cũng không còn người thân gì cả."
"Chỉ có người anh em tốt là anh, anh cho anh ta mượn tiền không trả được, anh ta rất xấu hổ."
"Vốn anh ta muốn mua bảo hiểm tai nạn mức lớn, điền tên anh làm người được hưởng lợi ích."
"Đáng tiếc tín dụng cá nhân của anh ta quá kém, đều không qua được kiểm duyệt của công ty bảo hiểm, không mua được bảo hiểm tai nạn hạn mức lớn này."
"Vì vậy rơi vào đường cùng, thầm nghĩ đến dùng cách này…"
"Đúng là hơi thiếu đạo đức."
"Nhưng bây giờ anh ta đã không còn quan tâm đến đánh giá của thế tục bên ngoài nữa."
"Lần này, người anh em của anh ra ngoài du lịch chính là lần tiêu sái cuối cùng của cuộc đời."
"Đợi đến khi tiêu hết số tiền trên người thì sẽ quay về trả giá giúp anh..."
Anh chàng mũm mĩm ngơ ngác đứng ở đó, rất lâu sau vẫn không lên tiếng.
Rất lâu sau, giọng điệu của anh khổ sở: "Thằng ngốc này…"
"Cậu ta không nghĩ đến, lỡ như sau khi cậu ta nhảy xuống, chủ nhà không muốn bán nữa, hoặc là bọn tôi không mua được thì sao?"
Từ Huyền gật nhẹ đầu: "Đương nhiên là có nghĩ đến."
"Người anh em của anh cũng thích xem livestream của tôi, không sót kỳ livestream nào cả."
"Trước đây, lúc livestream, còn nhớ bệnh hữu [Siêu Thị Nghị Phẩm] cũng có bạn nợ tiền vờ chồng bọn họ."
"Tuy bạn của bệnh hữu đó qua đời ngoài ý muốn."
"Nhưng sau khi chết đi đã dùng mọi cách để trả tiền."
"Người anh em của anh dự định, lỡ như sau khi nhảy lầu, không trả giá nhà giúp anh được."
"Vậy đợi sau khi anh ta ngỏm, đến lúc đó lại nghĩ cách trả tiền cho anh..."
Khóe miệng của anh chàng mũm mĩm không khỏi co giật, than thở nói: "Cậu ta nghĩ chu toàn đó..."
Từ Huyền mỉm cười: "Đương nhiên là nghĩ chu toàn rồi."
"Dù sao thì anh ta từng bảo đảm với anh, không trả nổi tiền thì gọi anh là cha mà..."
"Hai người quen biết nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn chưa định cha con."
"Anh ta cũng không muốn cúi đầu với anh về phương diện này..."
Anh chàng mũm mĩm nghe đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, khóe mắt bỗng dưng có tí ướt át đỏ lên. Anh hít mũi sâu, làm bộ lơ đãng lau khóe mắt.
Sau đó cố ý hừ lạnh.
"Nếu đã để tôi biết được, vậy thì cậu ta đừng hòng trả lại số tiền đó!"
"Hừ, không dễ gì có cơ hội để cậu ta nhận tôi làm cha, tôi sẽ không để cậu ta lội ngược dòng đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận