Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 133 - Lúc còn bé học tập cho giỏi, trưởng thành thì biến thành trâu bò cho xã hội (2)

“Gia đình tôi đổi qua nhà lớn hơn, còn mua cả xe.”
“Lúc ấy, tôi hết sức phấn khởi.”
“Nào ngờ không tới mấy năm, đến lúc tôi vào cấp hai, ba tôi đột nhiên phá sản!”
“Xe trong nhà cũng bị đem đi đấu giá.”
“Bọn tôi lại dời từ căn nhà lớn về căn nhà tôi ở khi còn bé kia.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] thở dài: “Tôi còn nhớ rất rõ những gì ba tôi đã nói với tôi khi ấy.”
“Ông ấy nói— vừa rồi là do ba mẹ học hành không đến nơi đến chốn, dẫn tới làm ăn thất bại.”
“Một khoảng thời gian sau này, điều kiện gia đình sẽ tương đối gian khổ.”
“Nhưng mà, ba mẹ sẽ không bỏ cuộc, vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng hết sức cho con có được điều kiện tốt.”
“Sau này, con đừng ham chơi nữa mà hãy học tập cho giỏi.”
“Tương lai tuyệt đối đừng giống như ba mẹ, bởi vì không có học thức mà thua lỗ tất cả tiền kiếm được.”
Nói tới chỗ này, khóe mắt anh ta có hơi rơm rớm.
“Sau khi ba mẹ tôi làm ăn thất bại vẫn không hề bỏ cuộc.”
“Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, liều mạng làm việc!”
“Lúc tôi lên cấp ba mới có khởi sắc một chút.”
“Đáng tiếc không được bao lâu lại thất bại lần nữa.”
“Có điều, cho dù điều kiện gia đình ra sao, hai người bọn họ vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.”
“Trong nhà có món gì ăn ngon đều để cho tôi hết.”
“Nhưng tôi cũng không làm mất mặt bọn họ!”
“Thành tích học tập của tôi lúc đó rất bình thường, có thể gọi là đếm ngược từ dưới lên.”
“Sau khi trong nhà phá sản, tôi đã liều mạng học!”
“Cuối cùng, tuy rằng chẳng lợi hại bao nhiêu, nhưng vẫn thi đậu vào một trường đại học mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] kể chuyện này ra lại nhớ tới giai đoạn kia, không khỏi có chút thổn thức.
Anh ta cười khổ, chế nhạo bản thân: “Lúc còn nhỏ tương đối ngây thơ.”
“Cứ nghĩ rằng học tập cho giỏi, vào được trường đại học tốt, lúc trưởng thành có thể kiếm được nhiều tiền.”
“Tới bây giờ, trưởng thành rồi mới biết được.”
“Cho dù có đậu vào trường đại học tốt đi chăng nữa, thì lúc trưởng thành vẫn chỉ có thể làm trâu làm bò cho xã hội mà thôi.”
“Còn là cái kiểu ngày nào cũng bị người ta Pua kia.”
Khán giả trong phòng live cũng hơi xúc động.
“So với người khác đã là không tệ rồi, ít nhất cũng kiếm được công việc với mức lương không thấp.”
“Còn gì nữa, nếu như không đậu vào trường đại học tốt, ngay cả công việc bây giờ cũng không có mà hưởng.”
“Mọi người không tò mò hả? Tui nghe tới giờ cũng không có phát hiện ra chuyện anh ta bị Pua có liên quan gì tới gia đình hết á?”
Rất nhiều khán giả xem live đến giờ phút này cũng cảm thấy khá kỳ quái.
Quả thực bọn họ nghe nãy giờ đều không lần ra có mối liên hệ gì.
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Từ, tới giờ tôi còn chưa hiểu được lời anh vừa nói là có ý gì?”
Từ Huyền mỉm cười: “Không có gì khó hiểu cả.”
“Tôi nói chính là ý trên mặt chữ.”
“Anh bị người trong công ty khi dễ, hết thảy nguyên nhân đều xuất phát từ ba mẹ anh.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] và đông đảo khán giả trong phòng live đều hiện dấu chấm hỏi đầy đầu. Bọn họ có thể nghe hiểu mỗi một chữ trong câu nói này.
Nhưng mà tại sao khi ghép lại thì chả biết nghĩa là gì hết vậy...
Sắc mặt [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] trở nên kỳ quái: “Bác sĩ Từ, ý của anh là...... Cha mẹ tôi đã chọc trúng người nào đó lúc làm ăn năm ấy?”
“Kết quả, bây giờ người đó là lãnh đạo trong công ty bọn tôi?”
Từ Huyền lắc đầu mỉm cười: “Không, không, không.”
“Nói một cách chính xác, là anh chọc trúng lãnh đạo công ty.”
“Còn nguyên nhân căn bản mới là bởi vì ba mẹ anh.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nghe Từ Huyền nói như vậy, càng thêm không hiểu mô tê gì.
Anh ta cười khổ, nói: “Bác sĩ Từ, anh có thể nói cho tôi dễ hiểu một chút được không?”
“Tôi nghe mà sắp hồ đồ luôn rồi......”
Vô số khán giả trong phòng live cũng nghe tới sắp hồ đồ theo. Họ nhao nhao vểnh tai lên nghe, tò mò rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Từ Huyền ung dung nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì công ty này chính là do bọn họ mở.”
“Mà anh lại chính là thái tử của công ty.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nghe xong câu này thì triệt để khờ luôn. Trong não toát ra vô số dấu chấm hỏi.
Các khán giả trong phòng live cũng bày ra là vẻ mặt kỳ quặc.
“Kịch bản này nghe không hợp lẽ thường lắm nha, chưa từng nghe qua chuyện vô lý như thế luôn á.”
“Bác sĩ Từ, có phải giữa trưa anh có uống một chút không dạ?”
“Quay xe kiểu này khét quá, tôi hơi choáng rồi......”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] cười khổ, nói: “Bác sĩ Từ, anh đừng nói giỡn.”
“Tôi cũng không phải không biết chủ của công ty bọn tôi là ai.”
“Hơn nữa, quy mô tài sản của công ty của bọn tôi hơn 5 tỷ!”
“Chẳng lẽ trong nhà tôi có bao nhiêu tiền, tôi còn không biết hay sao? E rằng ngay ra 50 vạn còn không bỏ ra nổi nữa là.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận