Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 456 - Hảo gia hỏa! Hóa ra là cảm tạ cha anh ta như thế! (1)

Hắn vừa nói câu đầu tiên đã làm cho vô số khán giả xem live trong phòng live toát ra vô số dấu chấm hỏi nhỏ trên trán.
Từ nhỏ nghèo khó, cha ngỏm lúc anh ta 2 tuổi?
Nhóm khán giả xem live trong phòng live nghe xong thì đầu óc đều mơ hồ. Chuyện này không giống những gì họ nghĩ chút nào...
Từ Huyền nói tiếp: “Sau đó, mẹ của vị bệnh hữu này tái giá.”
“Cha dượng là thợ sửa chữa, đối xử với anh ta không đánh thì mắng.”
“Vị bệnh hữu này tốt nghiệp cấp hai nhưng không đậu cấp ba, thế là đi học nghề, làm đầu bếp.”
“Khoảng một năm trước, cơ duyên xảo hợp quen được bạn gái.”
“Anh ta tức tốc nghỉ việc, trải qua cuộc sống “vui vẻ hạnh phúc” hiện tại.”
[Cảm Tạ Cha Con] vừa cảm khái vừa vỗ tay: “Lợi hại, lợi hại~”
“Bác sĩ Từ không hổ là thần tượng của tôi, nói câu nào trúng câu nấy.”
Đông đảo khán giả xem live nghe Từ Huyền kể vậy, mới đầu còn hơi ngờ vực.
Sao nghe câu chuyện này không khớp với hiện trạng của [Cảm Tạ Cha Con] tí nào hết vậy. Làm đầu bếp có thể giàu như vậy à?
Chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay anh ta thôi, cho dù tốn hết hai, ba năm tiền lương cũng chưa chắc mua nổi đâu nhỉ? Chờ nghe tới cuối cùng, mọi người đều trợn tròn mắt.
“Tuyệt vời, nếu tôi không hiểu sai, thì anh ta bám được vào phú bà rồi?”
“Chuyện này má nó không hợp lẽ thường quá đó? Với nhan sắc của vị bệnh hữu này mà cũng có thể hốt dính phú bà á? Vậy có phải tôi cũng được không?”
“Làm mẹ tôi giật mình hết một trăm năm... Bà thím phú bà này mắt bị đui hả? Hay là có sở thích đặc biệt gì đó?”
[Cảm Tạ Cha Con] nhìn thấy mấy câu chất vấn của khán giả xem live trên màn hình, chẳng những không tức giận. Ngược lại còn có chút đắc ý.
Anh ta làm bộ lắc đầu: “Các vị bệnh hữu, mọi người đừng nông cạn như vậy.”
“Loại chuyện như tình yêu ấy mà, lắm lúc không chỉ nhìn mặt thôi đâu.”
“Đôi khi, nội tâm cũng rất quan trọng~”
“Có vài cô gái chính là có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài tầm thường của bạn và trông thấy năng khiếu mà bạn không muốn để người khác biết đó.”
Câu này làm vô số khán giả xem live càng thêm câm nín.
Không nhịn được bắt đầu phát màn đạn châm chọc.
“Một kẻ còn chưa thi đậu cấp ba, chạy đi làm đầu bếp mà không biết xấu hổ nói mình có nội tâm hả?”
[Cảm Tạ Cha Con] chả buồn giải thích, chỉ nở nụ cười tự hào thần bí.
Khiến người ta ngổn ngang trăm mối, không thể hiểu nổi.
Hồi lâu sau, anh ta thở dài: “Tôi đã giải thích đến mức này mà mọi người vẫn không hiểu, vậy đâu thể trách tôi được?”
Vô số khán giả xem live hết sức hoang mang. Anh chàng này giải thích hồi nào ta?
Một lúc sau, cuối cùng cũng có vài người thông minh dường như đã hiểu.
“Phắc, năng khiếu này... không phải là năng khiếu đó đó chớ.”
“Lầu trên nói còn làm tôi ngáo thêm, rốt cuộc là năng khiếu gì?”
“Vãi đạn! Nếu là năng khiếu kia kỉa kìa kia, vậy tôi hiểu rồi... Chả trách bệnh hữu này muốn cảm tạ cha anh ta, đúng là không cảm tạ không được mà...”
“Không phải nghe nói người mập rất khó có năng khiếu hả? Mẹ của con ơi thế bệnh hữu này là có chút thiên phú dị bẩm à!”
“Tôi hơi tò mò mắt nhìn người của bà thím phú bà này thế nào...”
“Gấp chết tôi rồi! Mọi người nói ra coi cuối cùng là năng khiếu gì vậy? Đừng có thách đố người ta nữa!”
Dần dà, đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều hiểu rõ.
Ánh mắt mỗi người nhìn [Cảm Tạ Cha Con] đều rất kỳ quái.
Hòa ra vị này là tuyển thủ kiếm cơm dựa vào thân thể thiên phú... Thất kính, thất kính.
Một số khán giả xem live không nhịn được tò mò: “Anh trai, tôi có điều không hiểu, ngay cả khi anh thật sự thiên phú dị bẩm, năng khiếu kinh người. Dang vẻ của anh như vậy, thím phú bà này thật lòng yêu anh à?”
[Cảm Tạ Cha Con] cười hô hố: “Chuyện này không thể trách tôi.”
“Thật ra tôi vốn không có mập như vậy, chỉ là gần đây bị bạn gái nuôi quá tốt thôi.”
“Trước đó, tôi cũng từng lo lắng vấn đề này, cân nhắc có cần giảm cân chút không.”
“Kết quả, người yêu dấu nhà tôi nói cô ấy không quan tâm, nhiều thịt một tí tương đối đáng yêu.”
“Tôi cho mọi người xem ảnh chụp tôi hồi trước đây.”
Nói rồi anh ta mở một tấm hình lên từ máy vi tính trước mặt. Sau đó, anh ta nhắm camera của điện thoại vào màn hình máy tính.
Trong tấm ảnh là một cậu bé tròn trịa tươi cười xán lạn.
Tuy cũng thuộc kiểu mập mạp, nhưng vẫn gầy hơn bây giờ rất nhiều. Đông đảo khán giả xem live trong phòng live hoàn toàn cạn lời.
“Hay nhỉ! Dáng dấp đã béo thế còn có thể nói được cái từ đáng yêu này, đây mụ nụi nó tuyệt đối là chân ái”
“Đến cùng thì năng khiếu này đáng sợ tới cỡ nào, có thể che mù mắt bà thím phú bà luôn vại!”
Từ Huyền mỉm cười lên tiếng: “Vị bệnh hữu này, hiện giờ anh có thể nói ra vấn đề của mình rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận