Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 923 - Các người nói xem, đây không phải là lừa tình thì là gì? (2)

Ai nấy bọn họ đều phát màn đạn chất vấn, bày tỏ thái quá. Từ Huyền lắc đầu cười: "Các người chưa nghe qua câu nói."
"Trong mắt người tình có Tây Thi à?"
Đông đảo khán giả xem live đều bày tỏ cạn lời.
"Đỉnh lắm! Bác sĩ Từ anh đừng nói với tôi là cô gái này vừa gặp đã yêu nha!"
"Chưa từng nghe câu đó à? Tất cả những người vừa gặp đã yêu đều là thấy sắc nổi lòng tham, người này không có ‘sắc’ thì sao vừa gặp đã yêu được?"
"Cô gái đó sợ không phải mù đó chứ..."
"Tôi thà rằng nghe bác sĩ Từ nói bệnh hữu này là thần tiên nào trên trời chuyển thế, cũng không tin anh ta đẹp trai!"
Đổi thành người khác bị nói như vậy, trên mặt biểu hiện không sao cả, nhưng trong lòng ít nhiều sẽ có chút không vui.
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] bị những khán giả xem live chửi bới, cũng không tức giận. Chỉ lúng túng gãi đầu, không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng Từ Huyền lại mỉm cười: "Các người chưa nghe qua cũng rất bình thường."
"Dù sao thì các người cũng chưa từng thấy."
"Thật ra những gì bệnh hữu này trải qua, nếu như nói ra hết, chỉ sợ các người đều không tưởng tượng nổi."
Nhóm khán giả trong phòng live đều sửng sốt.
Chuyện này vẫn chưa tính là không hợp lẽ thường, thế mà còn có chuyện quá đáng hơn nữa hả?
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] cũng ngơ ngác toàn tập: “Bác sĩ Từ, anh đang nói gì thế, sao tôi không biết gì hết?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi hỏi anh.”
“Vài ngày trước, lúc anh đang giao thức ăn bên ngoài có cứu được một ông lão nằm ở ven đường đúng không?”
“Anh thấy vậy nên nghĩ rằng ông lão không cẩn thận té ngã, thế là anh đỡ ông lão dậy và đưa đến bệnh viện.”
“Anh còn trả tiền thuốc men chữa trị cho ông lão.”
“Sau đó, ông lão bảo anh đừng đi.”
“Chờ lát nữa người nhà ông lão sẽ đến cảm tạ anh.”
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] gật đầu đáp: “Đúng là có chuyện như thế.”
“Nhưng tôi không dám ở lại, tôi sợ người nhà ông lão đến tống tiền tôi!”
“Thế nên tôi vội leo lên xe chạy mất.”
“Sau đó, đơn hàng này của tôi còn bị quá hạn rất lâu, may mà khách hàng là người tử tế, nghe tôi kể xong thì không hề làm khó tôi.”
Nhóm khán giả trong phòng live đều cảm thấy khá xúc động.
Bọn họ không mấy kinh ngạc khi nghe chuyện kiểu người như [Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] sẽ đỡ người già té ngã dậy. Dù sao, vị này đã được bác sĩ Từ chứng nhận là người có nhân phẩm tốt rồi.
Người khác không dám đỡ ông lão dậy, không có nghĩa là anh cũng thế. Điều làm họ thấy cảm động chính là vị này biết rõ mình có thể bị lừa tiền nhưng vẫn kiên trì cứu người... Việc này rất hiếm thấy.
Từ Huyền nói tiếp: “Sau này, người nhà ông lão có gọi điện đến cảm ơn anh.”
“Hơn nữa còn tự mình đến tìm anh.”
“Người con trai ở độ tuổi trung niên của ông lão muốn tặng anh một tấm thẻ ngân hàng nhưng anh từ chối.”
“Sau đó, lúc ông ấy rời đi có đưa danh thiếp cho anh.”
“Ông ấy còn nói nếu anh gặp phải rắc rối gì có thể gọi điện cho ông ấy bất cứ lúc nào...”
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] gãi đầu: “Tôi thấy người một trong bọn họ đều ăn mặc rất mộc mạc, cảm thấy chắc họ sống khó khăn lắm.”
“Nên tôi mới từ chối.”
Từ Huyền cười nhạt: “Anh biết trong thẻ kia có bao nhiêu tiền không?”
“100 triệu!”
“Về phần con trai ông lão ấy à.”
“Anh có thể xem thử người đứng thứ 69 trong danh sách người giàu của Forbes năm nay trông quen mắt không...”
Vô số khán giả trong phòng live đều hít vào ngụm khí lạnh.
“Cái đệch! 100 triệu!!! [Tắt đài luôn]”
“Các vị, tôi vừa chạy đi xem thử. Con trai ông lão được bác sĩ Từ nhắc đến là Vương tổng Vương Vĩnh Hoa của tập đoàn Hải Thành đó!”
Nghe khán giả xem live này nói thế, những người khác lập tức hiểu ngay.
Vị Vương tổng này cũng là nhân vật nổi tiếng. Năm xưa làm giàu nhờ chăn nuôi heo.
Vị này có tiếng là tiết kiệm!
Trước giờ đi máy bay chưa từng ngồi khoang hạng nhất! Hơn nữa ăn ở cũng rất tiết kiệm!
Nghe nói, đặc điểm này được di truyền từ cha ông ấy.
Tuy vị này tằn tiện với bản thân nhưng lại rất hào phóng với nhân viên và các thành viên khác trong gia đình.
Công ty dưới danh nghĩa của ông ấy được quảng cáo rầm rộ trên mạng, xếp hạng hàng đầu trong số những công ty sinh viên tốt nghiệp muốn gia nhập nhất. Thế mà lại để [Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] vớt được...
Đây là vận may cứt chó gì không biết...
Chuyện khiến họ đau lòng nhức óc nhất là anh còn cứ vậy mà từ chối cả trăm triệu...
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] gãi đầu: “Hả, là thế à?”
“Tôi đâu biết đâu...”
Dáng vẻ này của anh làm rất nhiều khán giả xem live không biết nên nói gì cho phải.
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Chưa hết!”
“Bệnh hữu, anh còn nhớ vào một ngày khác”
“Lúc anh đi giao thức ăn, người mua là một phụ nữ trung niên bày quán ở vỉa hè, con chị ta đang ngoan ngoãn làm bài tập bên cạnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận