Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 711 - Kẻ buôn người này bị dùng để đội nồi… (2)

“Nhưng đây không phải điểm quan trọng nhất.”
“Quan trọng nhất là chuyện thứ hai.”
“Thật ra, cậu bé cũng không có dự định thật sự thay cha đổi mẹ.”
“Cậu bé chỉ muốn nghỉ ngơi bên ngoài vài tháng trước khi đến kỳ nghỉ hè thôi.”
“Chờ thêm mấy tháng nữa, thời điểm khai giảng, cậu bé sẽ quay về.”
“Đến lúc đó, hai anh chị trải nghiệm cảm giác suýt nữa đánh mất con trai này, hẳn sẽ không ép buộc cậu bé quá độc ác nữa.”
“Nếu vẫn ép bức hung ác, cùng lắm thì cậu bé lại làm thêm lần nữa.”
“Hơn nữa, cậu bé đã sớm chuẩn bị sẵn vài phương án dự phòng dùng để thông báo cho hai người.”
“Khi đó, anh chị phát hiện ra có kẻ buôn người bắt cóc cậu bé.”
“Bất luận tìm cơ hội báo cảnh sát, hay thông báo thẳng cho hai vị bệnh hữu đều có thể dễ dàng giải thích.”
“Nếu cậu bé đi một mình mà không có ‘người môi giới’ này, vậy khi cậu bé muốn quay về sẽ rất lúng túng....”
Nhóm khán giả trong phòng live nghe mà dở khóc dở cười.
“Hay đấy! Ngay cả tôi cũng không thể suy nghĩ chu đáo đến thế...”
“Kẻ buôn người ngàn vạn lần không ngờ có một ngày mình lại bị dùng để đội nồi [Cười khóc.jpg].”
“Có sao nói vậy, ID này thế mà đặt chính xác quá nha, đứa nhỏ này đúng là có tư chất thiên tài... [Che mặt.jpg]”
Lúc này, hai vợ chồng kết nối đầy xấu hổ, không biết nên nói gì.
Suy cho cùng, làm cha mẹ đến nỗi ép con trai mình thà chạy trốn với kẻ buôn người còn hơn về nhà cũng đủ thất bại...
Người vợ thở dài: “Bác sĩ Từ, cậu nói đúng.”
“Cách làm của chúng tôi thật sự có vấn đề.”
“Chủ yếu là cha thằng bé kìa, anh ấy không nghe tôi.”
“Nếu làm theo kế hoạch của tôi thì thằng bé sẽ có đủ thời gian nghỉ ngơi, cũng không có áp lực quá lớn...”
Chồng bà ta ở bên cạnh lập tức phản bác: “Vậy sao em không nói là do em không nghe lời anh.”
“Chẳng lẽ anh còn không hiểu cách giáo dục bằng em à?”
“Lúc thi tốt nghiệp trung học, rõ ràng trường anh thi đậu cao hơn em một bậc...”
“Không thì chúng ta hỏi bác sĩ Từ thử xem là ai nói dối?”
Nhóm khán giả trong phòng live đều cạn lời.
Đã đến nước này mà hai vị còn không quên ganh đua nhau... Giờ thì họ hiểu rồi.
Đoán chừng cậu con trai chính là công cụ để so đo lẫn nhau của hai vị Ngọa Long Phượng Sồ này.
Thậm chí, họ đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống bi thảm thường ngày của đứa nhỏ lúc ở nhà...
Từ Huyền gõ lên bàn, vợ chồng hai người nghe thấy bèn ngừng lại.
Người vợ vẫn chưa phục: “Bác sĩ Từ, bằng không cậu đánh giá giúp chúng tôi đi.”
“Xem xem rốt cuộc nghe theo ai thì sau này con trai chúng tôi mới có tiền đồ.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Được, vậy tôi suy diễn giúp anh chị, hai người nghe cho rõ.”
“Lần này, sau khi hai người đón con về, quả thật sẽ yên ổn được vài tháng.”
“Sau đó, hai người cũng biết cứ vậy mãi không được, thế là quyết định nghe theo một người.”
“Nhưng thời gian lâu dài, người này sẽ bắt đầu đắc chí.”
“Người kia cũng không cam tâm, đôi bên lại nổi lên tranh cãi.”
“Cuối cùng, đâu lại vào đấy, lại tiến hành cạnh tranh dựa vào thành tích tự nhiên và xã hội của con.”
“Hơn nữa, lần này hai người đã rút ra được bài học nên quản thúc càng chặt chẽ hơn.”
“Con trai đi học, tan học đều được đưa đón tận trường.”
“Hai người cố hết sức không cho con trai có cơ hội bỏ nhà ra đi.”
“Đợi đến bốn năm sau, con trai học lên lớp 8 thì triệt để không chịu nổi nữa.”
“Lúc đến trường, cậu bé đi thẳng đến phòng hiệu trưởng yêu cầu thôi học.”
“Sau đó, cậu bé không thèm để ý xem hiệu trưởng có đồng ý hay không, cứ thế leo tường trốn khỏi trường.”
“Tùy tiện tìm những việc như bê gạch ở công trường, làm công trong tiệm trà sữa hoặc làm việc vặt ở nhà máy chui cũng có thể miễn cưỡng kiếm tiền nuôi sống bản thân.”
“Sau này, lúc hai người tìm được cậu bé và bảo cậu bé quay về đi học tiếp, đánh chết cậu bé cũng không chịu...”
“Con trai cũng hoàn toàn trở mặt với hai người.”
“Từ đó về sau, cả đời đều chỉ ở trình độ trung học cơ sở, tầm thường không có tài cán gì..”
Sau khi Từ Huyền nói xong.
Hai vợ chồng đều im lặng.
Phải thừa nhận những gì Từ Huyền nói quả thật giống hệt chuyện người nhà họ có thể làm ra được.
Cha đứa nhỏ thở dài, nói: “Bác sĩ Từ, cậu nói có lý.”
“Nhưng tôi cũng hết cách.”
“Chỉ cần ở cùng mẹ thằng bé, tôi sẽ không nhịn được muốn cạnh tranh với cô ấy một phen.”
“Không còn cách nào, từ nhỏ đến giờ đã thành thói quen...”
“Cậu có thể chỉ điểm cho chúng tôi cách gì đó được không?”
“Chắc không đến mức bắt vợ chồng chúng tôi ly hôn đâu nhỉ...”
Từ Huyền mỉm cười: “Cách thì rất đơn giản.”
“Nếu hai người đã muốn so, vậy so bằng phương thức khác đi.”
“Chỉ cần để người khác đặt ra tiêu chuẩn đánh giá là được.”
“Về sau, mỗi một đoạn thời gian, anh chị nhờ người ta chấm điểm cho biểu hiện hành vi của mỗi người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận