Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 473 - Đợi tôi chết rồi, chẳng phải sẽ đi cửa sau được à? (1)

“Nếu anh lại giày vò bà một phen, đợi đến sau khi đầu thai, có thể bà sẽ thể hư nhiều bệnh từ nhỏ.”
“Anh chắc chắn muốn nhìn thêm chứ?”
Người chồng nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của Từ Huyền thì lập tức luống cuống.
Ông ta vội vàng nói: “Được rồi, bỏ đi, bác sĩ Từ.”
“Tôi không nói, ngàn vạn lần không nhắc tới nữa.”
Hiện giờ ông ta cảm thấy rất có lỗi với mẹ mình.
Đương nhiên sẽ không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống kiếp sau của mẹ ông ta chỉ vì một chút nhung nhớ trong lòng. Rõ ràng người chồng này cũng là fan thường xem livestream nên biết được quy củ của Từ Huyền.
Không đợi Từ Huyền nói, ông ta đã quét mã thanh toán trên bàn, làm một mạch trôi chảy trong một nốt nhạc. Sau khi lặp đi lặp lại cảm ơn Từ Huyền, ông ta dẫn vợ mình rời đi.
Từ Huyền giao cái bình chứa hồn phách mẹ của người chồng vừa thu vào kia cho Tống Sở Sở.
“Sau 12 giờ đêm nay, cô đi xung quanh Tiểu Cô rồi thả bà cụ trong này ra.”
“Tự bà cụ sẽ biết làm thế nào để về dưới.”
Tống Sở Sở gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nét mặt cô có chút kỳ quái, trông như muốn nói gì đó nhưng lại kìm nén không nói.
Từ Huyền nhìn cô, nói thẳng: “Cô muốn hỏi gì thì cứ nói ra đi.”
Tống Sở Sở ngượng ngùng cười hai tiếng.
“Ông chủ, vậy tôi nói luôn nha.”
“Có một việc làm tôi hết sức hoang mang từ hồi tôi còn nhỏ tới giờ.”
“Anh nói xem chẳng phải sau khi người ta chết rồi sẽ đi đầu thai chuyển thế à?”
“Vậy tại sao còn phải đốt giấy tiền cho hàng năm, thế có khác gì vẽ rắn thêm chân đâu?”
Từ Huyền nhìn cô, mỉm cười nói: “Không tệ.”
“Cuối cùng cô cũng hỏi vấn đề tương đối có trình độ.”
Tống Sở Sở đắc ý cười hề hề.
Tử Nam chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, những vấn đề đồ đệ tỷ tỷ hỏi trước kia đều không có trình độ sao ạ?”
“Ặc......” Tống Sở Sở lập tức cứng mặt.
Cô cảm thấy lòng mình hệt như bị người đâm một dao...
Từ Huyền mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ: “Trong lòng con biết là được rồi, sau này không cần phải nói ra, ít nhiều gì cũng phải chừa chút mặt mũi cho đệ tử con.”
Tử Nam ngoan ngoãn gật đầu: “Sau này con sẽ không nói nữa ạ.”
Tống Sở Sở xám mặt.
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không.
Sao tự dưng cảm thấy trong lúc vô hình mình đã bị sư phụ của mình khinh bỉ vậy ta...
Từ Huyền trả lời nghi ngờ vừa rồi của Tống Sở Sở: “Không có gì mâu thuẫn.”
“Sau khi chết, hồn phách con người sẽ đi tới địa phủ.”
“Căn cứ vào những việc đã làm và tính cách của mỗi người lúc còn sống, thời gian ở dưới sẽ khác nhau.”
“Có người không thích hoàn cảnh phía dưới, rất nhanh đã chạy đi đầu thai.”
“Nhưng cũng có người không muốn đầu thai, cứ thế đợi dưới đó vài chục, vài trăm năm.”
“Mấu chốt là cô không biết được tổ tiên trong nhà sẽ ở dưới đợi bao lâu.”
Tống Sở Sở ngạc nhiên: “Này... vậy cũng được? Thế Diêm Vương ở dưới mặc kệ luôn à?”
Từ Huyền ý vị thâm trường nói: “Bọn họ muốn quản thì dưới đó cũng phải có Diêm Vương mới quản được chứ...”
Tống Sở Sở ngơ ngác há hốc mồm, mắt trợn to y như chuông đồng.
“Không... không có?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Không thì cô cho rằng những người sau khi đầu thai trở lại báo ân vào thời điểm tôi livestream kia làm thế nào nhớ được kiếp trước kỹ càng như vậy?”
Lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, khiến cho Tống Sở Sở cảm thấy đầu óc mình chấn động xoay mòng mòng.
Từ Huyền nhếch khóe miệng.
Năng lực của [Thiên Cơ Thần Toán] đột ngột tăng vọt mới giúp hắn khám phá được bí mật này.
Chính hắn cũng đã mấy lần phá vỡ gông xiềng của Thiên Đạo đây.
Thế giới bên dưới, không chỉ mỗi Diêm Vương, ngay cả quỷ sai hơi lợi hại một chút cũng sớm đã biến mất không còn tăm hơi. E rằng chỉ có thể tìm được vài quỷ sai lẻ tẻ.
Toàn bộ địa phủ đều tự động vận hành nhờ vào quy luật của lục đạo luân hồi chứ không có bất kỳ ai cai quản. Tất nhiên sẽ có không ít hỗn loạn.
Chẳng cần đến mấy ông lớn.
May mà thời đại ngày nay thiếu hụt linh khí.
Người nào có một ít bản lĩnh, thời điểm đầu thai chơi đùa chút thủ đoạn cũng không phải việc khó khăn gì.
Những người tu luyện phía trên chỉ là một đám gà bệnh.
Chả nhấc lên sóng gió gì nổi.
Bằng không, như lúc giới tu luyện phồn thịnh trăm ngàn năm trước.
Chỉ sợ dưới đó đã sớm đã gà bay chó chạy, gà chó không yên rồi...
Không biết Tống Sở Sở nghĩ đến điều gì, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
Cô xoa đôi bàn tay, cười lấy lòng Từ Huyền.
“Ông chủ, nói vậy.”
“Chẳng phải sau khi tôi chết, anh có thể giúp tôi đi cửa sau, đầu thai vào chỗ tốt à?”
“Kiếp sau tôi muốn làm con ông cháu cha, loại mà trong nhà có thật nhiều tiền á.”
“Có được không?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Được, khi nào cô không muốn sống nữa thì cứ nói sớm với tôi là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận