Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 418 - Hừ! Anh tưởng các vị đạo hữu đều là đồ ngu à? (1)

“Ai không tuân theo quy định đều sẽ bị chặn.”
“Lão phu còn muốn đâm người giấy nguyền rủa ngươi... Phi, còn muốn thôi miên ngươi nữa!”
Những “Bác sĩ tâm lý” mới vừa vào nghề đó.
Còn chưa vào nghề bao lâu thì đã gặp phải đả kích tâm lý nghiêm trọng. Họ còn chưa tiếp đãi được mấy người khách hàng.
Thì các loại chuyện xui xẻo đã bắt đầu tìm đến.
Tốt hơn chút thì chỉ hao ít tiền tài, thêm cái sừng, đội cái mũ gì gì đó. Nếu như lòng tham không đủ, xem cho nhiều khách hàng.
Một hai người thân bị thương, bản thân bị xe đụng gì gì đó, đều là nhìn mãi quen mắt. Trong lúc nhất thời, trong các vòng thuật số.
Sai rồi...
Đến cả phòng cố vấn tâm lý mới vừa lập lên đều là tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
“Các vị đạo hữu, ngày hôm qua xuống thang lầu không cẩn thận giẫm trượt té xuống, bây giờ gãy chân nằm ở bệnh viện. Có phải tôi đã xui xẻo gặp chữ “tàn” không?”
“Đạo hữu anh đều rõ ràng như vậy rồi, mà còn phải hỏi nữa hả...”
“Anh như vậy vẫn coi là tốt đấy, ngày hôm qua tôi phát hiện bà xã và nghiệt đồ bỏ trốn rồi, lại còn lấy đi số tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng của tôi nữa.”
“Đạo hữu lầu trên thật thảm... Cũng may cho đến bây giờ tất cả mọi chuyện của tôi bình thường.”
“Vãi beep! Đạo hữu Trương, có phải anh nắm giữ bí quyết để sắm vai bác sĩ tâm lý gì không hả, đại lão cầu chia sẻ!”
Các đồng đạo khác ở trong vòng cũng bị tin tức này làm cho kinh sợ.
Cả đám đều nhắn tin
“Đại lão cầu chia sẻ!”
“Đại lão cầu chia sẻ +1”...
Đại sư họ Trương gửi một icon [mặt vàng đổ mồ hôi].
“Tôi nào có bí quyết gì đâu chứ.”
“Tôi chỉ là tính một quẻ, sau đó phát hiện kết quả không ổn.”
“Vì vậy thì bị dọa không dám thử nữa...”
Các đồng đạo khác trong nhóm đều tỏ vẻ không tin. Cả đám cười nhạt.
“Không có khả năng! Đạo hữu Trương anh có đạo hạnh như thế nào cũng không phải chúng tôi không biết, làm gì có năng lực tính bản thân mình?”
“Đúng thế, cái cớ này nghe có lệ quá đi, anh tưởng các vị đạo hữu khác đều là đồ ngu à?”
Ai ở trong vòng thuật số cũng đều biết, tính người dễ dàng, tính mình khó khăn.
Trừ phi thực sự là đại lão đỉnh cấp như bác sĩ Từ.
Còn nếu những người khác muốn tính xem, hoặc là nhìn thấy một đoàn sương mù dày đặc, hoặc là càng sai thái quá.
Đại sư họ Trương lại gửi một cái icon [mặt vàng đổ mồ hôi].
Anh bất đắc dĩ nói: “Mọi người thật sự đã hiểu lầm rồi.”
“Tôi có nói là tôi tính cho chính mình đâu...”
“Không phải có mấy vị đạo hữu trong nhóm nói muốn thử một chút sao.”
“Tôi chỉ tùy tiện tìm một người, tính cho người đó một quẻ.”
“Kết quả phát hiện kết cục không tốt lắm...”
“Vì vậy không phải tôi đều hiểu hết cả à...”
Một đám đạo hữu trong nhóm đều không biết nói gì.
Cả đám giống như xếp hàng ở trong nhóm giữ im lặng tuyệt đối…

“Ông chủ, tôi mang sư phụ trở về rồi đây.”
Tống Sở Sở kéo một tiểu loli đáng yêu trở lại phòng cố vấn. Chính là nhị đệ tử Từ Huyền vừa mới thu.
So sánh với ban nãy, vị đệ tử mới thu này đã thay đổi một bộ quần áo mới, lại tắm rửa một phen. Trông cô bé nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, hoàn toàn giống như đã thay đổi một thân phận.
Tạo cho người ta cảm giác, từ một cô nhi lưu lạc, biến thành cô gái ngoan ngoãn trong trường học.
Tống Sở Sở dở khóc dở cười nói: “Ông chủ, anh không biết chứ.”
“Cũng không biết sư phụ tôi đã lưu lạc ở bên ngoài bao lâu nữa, quá đáng thương.”
“Trên người cô bé thật sự rất bẩn luôn. Bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra.”
“Tôi mang cô bé đến một hồ nước nóng, toàn bộ nước ở trong hồ đều đen đi không ít.”
“Làm rất nhiều cô gái tắm rửa ở bên cạnh bị hù chạy...”
“Sau đó có người trách cứ, ông chủ trả tiền lại cho chúng tôi luôn.”
“Suýt chút nữa thì quỳ xuống cầu chúng tôi rời đi.”
“Trước khi đi, vẫn còn cho thêm hai trăm đồng tiền, nhờ chúng tôi sang nhà tắm cách vách tắm rửa một lần...”
Vị đệ tử mới của Từ Huyền lặng yên lôi kéo Tống Sở Sở.
Trên tay cô bé còn cầm một cây kẹo bông, ăn với vẻ mặt vô tội.
Hình như là hoàn toàn không nghe ra hành vi bây giờ Tống Sở Sở có chút hiềm nghi “khi sư diệt tổ”.
Từ Huyền mỉm cười: “Hoàn cảnh mà con bé ở trước đó đúng là tương đối... bẩn.”
“Cô mang con bé đi vào phòng, dùng di động kiếm chút phim hoạt hình cho sư phụ cô xem.”
Tống Sở Sở làm theo lời dặn của Từ Huyền, sắp xếp cẩn thận cho sư phụ.
Lại đi ra rót một bình trà thần tiên cho Từ Huyền, sau đó bắt đầu luyện tập chế “thuốc” như thường lệ.
Cũng không bao lâu sau.
Hai người quen đi vào từ bên ngoài.
Một vị trong đó là người đàn ông mặc đồ thường để tóc húi cua. Một vị khác, thì lại là một ông lão râu bạc trắng.
Chính là Số 9 của Cục quản lý linh dị cùng với cố vấn Vương Tùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận