Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 503 - Có lẽ đây chính là cơ duyên (2)

“Sau này, kinh phí tu luyện của sư đồ chúng ta đều trông cậy hết vào vị tiểu sư đệ này của con...”
Hòa thượng vội cười làm lành, kế đó lại cười nham hiểm, nói: “Đúng đúng, sư phụ, đệ tử biết sai rồi ạ.”
“Mai mốt con nhất định ở chung hòa thuận với người sư đệ này, đảm bảo sẽ khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời.”
Lúc bấy giờ, ông lão mặc áo bào đen mới gật đầu hài lòng.
“Đi thôi, chúng ta lên núi, tâm sự vui vẻ với sư đệ tương lai của con.”
Nói rồi ông lão mặc áo bào đen chắp hai tay sau lưng, thong thả tiến về phía núi Tiểu Cô.
Hòa thượng mặc tăng bào đi theo phía sau.
Hai người đi dọc theo bậc thang, một đường lên núi Tiểu Cô.
“Hửm?”
Đột nhiên, ánh mắt hai người bị hấp dẫn bởi cảnh tượng ven đường.
Chỉ thấy xa xa có mấy chục thân cây lớn.
Không ít quả nhỏ màu đỏ mọc chi chít trên những cành cây.
“Đây là... quả Xích Linh?”
“Này này... nhiều như vậy?”
Ông lão mặc áo bào đen và hòa thượng mặc tăng bào trợn tròn mắt.
Chấn động đến nỗi suýt nữa đã rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Ít nhất phải hơn mấy trăm quả! Lại còn mọc ngay trên cây!
Đây mẹ nó thật sự là quả Xích Linh có thể chế tạo thành Tụ Linh đan ư? Chắc chắn không phải rau cải trắng đâu đúng không?
Hai người bùng cháy trong lòng!
Nhiều quả Xích Linh như vậy, nếu có thể luyện chế thành đan dược sẽ đủ để đẩy tu vi lên đến Luyện Tinh Hóa Khí đỉnh phong!
Đây là khái niệm gì?
Dễ dàng bỏ xa hai lão bất tử kia, trở thành người mạnh nhất trong trăm ngàn năm qua!
Thậm chí, có khi còn đạt đến cả Luyện Khí Hóa Thần.
Lúc này, hai người đã quên hết mọi chuyện, trong mắt chỉ còn lại đống quả Xích Linh kia.
Cả hai hưng phấn nhanh chân vọt tới.
Nhưng hai người chỉ mới chạy được mấy bước, cảnh tượng trước mắt đã thoắt cái biến đổi.
Không thấy cây quả Xích Linh vừa rồi đâu nữa.
Phía trước biến thành cánh đồng ruộng lúa lớn.
Ông lão mặc áo bào đen đầu tiên là sững sờ, sau đó thì trợn mắt há hốc mồm.
“Đây đây... đây là lúa Thất Tuệ?”
“Mảng lớn thế luôn ư? Ắt hẳn không chỉ có mấy ngàn cân thôi đâu!”
Hòa thượng mặc tăng bào phía sau ông ta càng mừng rỡ như điên!
Đối với tu sĩ luyện thể như gã, cho dù có người đòi đổi với gã bằng cả núi vàng, gã cũng nhất quyết không đổi!
Trong lúc nhất thời, sư đồ hai người đều vui vẻ ra mặt.
Có lẽ đây chính là cái gọi là cơ duyên... Nhưng vừa đi được mấy bước, khung cảnh trước mắt lại lần nữa biến mất.
Đầu óc hai người tỉnh táo lại một tí từ cơn u mê sâu ban nãy, cuối cùng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn...
Hai người vừa đi được mấy bước, cánh đồng lúa Thất Tuệ trước mắt chợt biến mất.
Phía trước lại biến thành rất nhiều cây Trà Thần Tiên.
Nhưng giờ đây hai người họ đã tỉnh táo lại, không còn váng đầu hoa mắt như vừa rồi nữa.
Hòa thượng mặc tăng bào thận trọng nói: “Sư phụ, hình như ngọn núi này có điều bất thường ạ...”
“Có phải hắn bố trí trận pháp trên núi không?”
Ông lão mặc áo bào đen đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chỉ là một chút thuật che mắt đơn giản thôi.”
“Xem ra tiểu sư đệ của con còn có học nghệ khá tạp nham đấy.”
Ông ta cười nhạt: “Con vẫn chưa tích lũy được kinh nghiệm gì về trận pháp.”
“Vừa hay vi sư thuận tiện chỉ điểm con một phen.”
“Thật ra, bản chất của tất cả trận pháp loại huyễn thuật trông như thần bí đều rất đơn giản.”
“Chỉ cần con nhìn thấu quy luật thì có thể phá trận cực kỳ dễ dàng.”
“Ví như trận pháp này, con cứ thăm dò vài bước sẽ biết ngay nó biến hóa thế nào, đến lúc đó tự nhiên đi qua hệt như giẫm trên đất bằng.”
Hòa thượng vô cùng sùng bái, vội vàng nịnh nọt: “Vẫn là sư phụ lợi hại!”
Ông lão mặc áo bào đen cười lạnh lùng cao ngạo, “Đi, vi sư dẫn con ra ngoài.”
Nói rồi ông ta tiến lên một bước.
Cảnh tượng trước mắt lần nữa biến hóa.
Nửa giờ sau.
Hai người lại nhìn thấy lúa Thất Tuệ.
Hòa thượng mặc tăng bào cảm thấy lòng đầy bất ổn.
Gã thăm dò hỏi: “Sư phụ, hình như chúng ta đã đi qua chỗ này ba lần rồi?”
Ông lão mặc áo bào đen ra vẻ bình tĩnh, nói: “Đừng nóng vội, vi sư đã tìm ra mắt trận, chốc lát nữa sẽ phá được ngay.”
Hai giờ sau.
Sắc trời lại tối khá nhiều.
Trên mặt hòa thượng đầu trọc lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bọn họ đã đi tới đi lui quanh đây không biết bao nhiêu vòng. Tới thằng ngu cũng biết có gì đó sai sai.
Gã cẩn thận hỏi: “Sư phụ, vẫn chưa phá được trận ạ?”
“Không thì... chúng ta ra ngoài trước đi, lần sau lại đến...”
“Câm miệng cho ta! Đừng quấy rầy lão phu phá trận!”
Ông lão mặc áo bào đen khẽ co giật khóe miệng.
Dù muốn ra ngoài trước thì cũng phải ra được cái đã...
Bốn tiếng sau.
Hai người hoàn toàn rơi trạng thái kiệt sức, miệng đắng lưỡi khô.
“Sư phụ...”
“Câm miệng!”
Hòa thượng hoảng sợ: “Không phải, sư phụ, ngài nhìn kìa, có hồn ma!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận