Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 215 - Tôi từng xem qua tập phim về cảnh sát vô dụng không phá được án và người bạn thám tử tư của anh ấy rồi (2)

Khóe miệng Tống Sở Sở có hơi co giật.
Người công cụ quay phim là cái quỷ gì?
Rõ ràng đây là phòng live của cô đó có được không!
Chẳng qua, nhìn thấy số lượng người xem trong phòng live dần dần tăng cao bùng nổ thì cô cũng không so đo nữa. Mỗi lần chỉ cần có bác sĩ Từ xuất hiện trên màn ảnh là số lượng sẽ tăng vọt rất nhiều.
Thợ quay phim thì thợ quay phim thôi.
Dù sao đều là người làm công, cũng không khác biệt gì mấy.
Lúc này, có khán giả xem live phát màn đạn hỏi: “Sở Sở, bác sĩ Từ đây là muốn đi nơi nào á?”
Tống Sở Sở giải thích: “Có một vụ án khá kỳ quái, cảnh sát nhờ bác sĩ Từ hỗ trợ.”
Khán giả xem live lập tức thảng thốt.
“À hiểu rồi! Cảnh sát vô dụng vĩnh viễn không phá được án và người bạn thám tử tư trâu bò của anh ấy đúng không? Tôi từng xem qua tập phim này trong series [Học Sinh Tiểu Học Tử Thần] rồi!”
Lúc này, ba người họ đã ngồi lên xe taxi và chuẩn bị tiến về cục cảnh sát.
Cảnh sát Vương cũng đang buồn chán nhìn màn hình của Sở Sở.
Sau khi nhìn thấy mấy màn đạn này, anh ấy không kiềm được nhức cả trứng.
Tuy rằng sự thật đúng là thế.
Nhưng cậu bạn này cũng thẳng thắn quá rồi đó?
Anh ấy cố ý nghiêng đầu qua trước màn hình với nét mặt nghiêm túc, khoe ra bộ đồng phục trên người.
“Hình như tôi vừa trông thấy có người đang bôi nhọ danh dự của cảnh sát bọn tôi thì phải?”
Một dàn màn đạn vô cùng lễ phép toát ra trên màn hình trong tích tắc.
“Cháu chào chú cảnh sát ạ!”
“Chú cảnh sát vất vả rồi.”
“Chú cảnh sát chú ý sức khỏe, đừng quá lao lực nha.”
“Cảnh, dân thân thiết như người nhà, bức tranh hài hòa sưởi ấm lòng người!”
Cảnh sát Vương: “.....”
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã chạy tới cục cảnh sát.
Cảnh sát Vương dẫn đường phía trước, đưa hai người họ vào trong. Anh ta còn vừa đi vừa giới thiệu.
Từ Huyền khoan thai đi theo phía sau.
Thỉnh thoảng lại có vài nghi phạm bị cảnh sát khác dẫn đi ngang qua.
Ánh mắt Từ Huyền đảo qua bọn họ, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ quặc.
Từ Huyền đột nhiên lên tiếng.
“Cảnh sát Vương, gần đây các anh bắt không ít tội phạm nhỉ.”
“Xem ra tỉ lệ phá án khá cao đấy.”
Trên mặt cảnh sát Vương lộ ra vẻ tươi cười: “Vẫn là nhờ có thuốc mà bác sĩ Từ anh cho.”
“Lúc gặp phải mấy vụ án, đồng nghiệp trong cục đều gan dạ lên rất nhiều.”
“Có đôi khi, làm trong ngành này cần phải có một nguồn khí!”
“Một khi có nguồn khí này rồi thì việc bắt người và thẩm vấn đều mang theo khí thế rất mạnh mẽ, lắm lúc tội phạm vừa liếc mắt nhìn anh thì đã sợ quéo càng.”
Từ Huyền mỉm cười: “Cảnh sát các anh phá án còn nói đến những chuyện huyền học vậy nữa à?”
Khóe miệng cảnh sát Vương co quắp, cũng không biết sao hắn tự nhiên lại bảo bọn họ nói chuyện “huyền học” ?
Làm thế nào Từ Huyền có thể nói ra câu này hay vậy?
Vô số khán giả xem live trong phòng live của Tống Sở Sở cũng là nghe đến khoái chí muốn cạp cạp.
“Chỉ cần tôi lấp liếm thì sẽ không ai nói tôi không khoa học!”
“Huyền học là gì đấy? Bác sĩ Từ tôi không hiểu đâu, dù sao tôi cũng chỉ là một bác sĩ tâm lý bình bình thường thường mà thôi [Buồn cười.jpg].”
“Thân là bác sĩ tâm lý, giúp người ta xem mệnh gì đó, bắt quỷ gì đó, rất hợp lý mà?”
“Bắt quỷ gì? Này gọi là điều trị từ trường khác thường, mời lầu trên bấm nút cút ra ngoài đi! Cậu chính là fan giả!”
“Mấy anh giai lầu trên tỉnh táo lại tí đê...... Đây là phòng live của Sở Sở......”
Cảnh sát Vương dẫn hai người Từ Huyền đi tới văn phòng và mời bọn họ hai tách trà.
“Bác sĩ Từ, chúng ta tới nơi rồi, chứng cứ anh nói đâu?”
Từ Huyền mỉm cười, “Chẳng phải chứng cứ đang nằm trên bàn anh đấy ư?”
“Trên bàn? Là gì thế?”
Cảnh sát Vương sửng sốt, nhìn thoáng qua mặt bàn.
Ngoại trừ một xấp văn kiện bên trên thì không còn bất kỳ thứ gì khác.
Từ Huyền đứng trước bàn, gõ nhẹ ngón tay lên đó hai lần.
“Không phải là những thứ này à?”
Trông nét mặt cảnh sát Vương cứ như đang nhức trứng: “Tôi có thấy đâu.”
“Bác sĩ Từ, rốt cuộc anh nói chứng cứ nào?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Các bản án trên bàn anh đều là chứng cứ chỉ rõ những nghi phạm bị các anh bắt oan.”
“Khoảng chừng một phần ba trong số này đều bị oan.”
Cảnh sát Vương lập tức câm nín: “Bác sĩ Từ, chúng ta đúng là thân quen đấy, nhưng anh cũng đừng đùa như thế chứ......”
“Những nghi phạm đấy cũng không ngốc, nếu bọn họ không làm mà bị oan thì bọn họ cũng không thừa nhận được mà!”
“Anh coi đây là mấy trăm năm trước đấy à, còn có thể vu oan giá hoạ nữa hay sao?”
“Thời buổi này có ai dám chơi kiểu này đâu?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Hung thủ của vụ án giấu thi thể vào vách tường kia thì sao?”
“Ặc......”
Cảnh sát Vương cũng không còn gì để nói.
Ai biết hai tên kia lên cơn thần kinh gì đâu? Cứ một hai phải nhận chuyện bản thân chưa từng làm vào người…
Bạn cần đăng nhập để bình luận