Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 932 - Cảnh sát Tiểu Lục, sau này đi theo tôi đi (1)

"Mang đến không ít phiền phức cho những đồng nghiệp lâu năm trong cục các người."
Trên mặt của Lục Dao lộ ra vẻ mờ mịt.
Dường như mới suy nghĩ đến vấn đề này.
Từ Huyền nhìn con ma là cảnh sát trẻ tuổi kia, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.
Mệnh cách của vị này thật ra thì rất bình thường, không tính là có thiên phú đặc thù gì.
Theo lý mà nói, vài ngày sau khi chết đi, nếu như tiếp tục ở lại dương thế thì sẽ dần dần mất đi thần trí, cuối cùng tiêu tán ở trong trời đất.
Thế nhưng vị này lại cứng rắn dựa vào chấp niệm ương ngạnh là “bắt phạm nhân” mà duy trì thần trí của mình đến tận bây giờ. Đáng tiếc...
Lục Dao bị chấp niệm ấy duy trì thần trí, cũng tương tự bởi vì chấp niệm ấy nên có “chướng ngại về nhận thức”.
Anh chỉ quan tâm đến chuyện bắt thôi, về phần mang con ác quỷ đó về trong cục cảnh sát rồi xử nó ra sao thì anh mặc kệ. Dù sao trước khi chết anh là cảnh sát chứ không phải thẩm phán...
Nói từ mức độ nào đó cũng tương tự như là “oán linh”.
Nếu như không có Từ Huyền, qua vài năm sau đó, có lẽ cục cảnh sát này sẽ bị anh cảnh sát Lục lấy sức một mình thay đổi trở thành một căn nhà ma to lớn...
Hiện tại sau khi Từ Huyền chỉ, linh hồn của Lục Dao rõ ràng có chút lung lay sắp đổ, có dấu hiệu như sắp tiêu tán.
Từ Huyền duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái lên người anh.
Lúc này thân hình của Lục Dao mới vững vàng hơn, ánh mắt nhìn Từ Huyền lộ ra một tia cảm kích.
Sau đó anh khẽ cúi người với cục trưởng Lý. Biểu cảm trên mặt anh rõ ràng là cảm thấy áy náy vì đang mang đến phiền phức cho các đồng nghiệp của mình.
Lúc này cục trưởng Lý nhìn Từ Huyền, muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Bác sĩ Từ, sau này Tiểu Lục sẽ không tiếp tục bắt... bắt những thứ đó nữa đâu đúng không?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh ấy đã hiểu rồi, sau này sẽ không mang thêm phiền toái đến cho mọi người nữa đâu.”
Rõ ràng cục trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Dao và nói với sắc mặt hiền lành: “Tiểu Lục, cậu cứ yên tâm đi thôi.”
“Chuyện trong nhà cậu, cục chúng ta sẽ an bài tốt.”
“Kiếp sau cậu lại làm một người cảnh sát tốt.”
Bấy giờ Từ Huyền lại lắc đầu: “Anh ấy không có kiếp sau nữa.”
Cục trưởng Lý và cảnh sát Vương đều sửng sốt, có chút nóng nảy.
Cục trưởng Lý vội vàng hỏi: “Tại sao vậy bác sĩ Từ?”
“Tiểu Lục cậu ấy... cậu ấy không thể đi đầu thai à?”
Nói thật một cục trưởng cục cảnh sát như ông nói mấy lời ‘phong kiến mê tín’ như thế này, lại còn là trong phòng làm việc nữa, thật sự là có chút kỳ lạ. Đổi lại là vài năm trước, đây tuyệt đối là sự kiện “vi phạm kỷ luật” nghiêm trọng.
Chính là kiểu có thể sẽ bị bên trên điểm danh phê bình nghiêm trọng luông ấy. Thế nhưng thời đại bây giờ tình huống đặc thù.
Trong cục bọn họ cũng đã có một con ma làm đồng nghiệp, so sánh với nhau thì chuyện này cũng không coi vào đâu...
Từ Huyền lắc đầu: “Đương nhiên không được.”
“Con ma bởi vì chấp niệm mà còn ở lại trên đời giống như cảnh sát Lục chỉ có hai kết cục thôi.”
“Hoặc là hoàn thành chấp niệm xong rồi mới có thể tiếp tục đi đầu thai.”
“Hoặc là...”
Cục trưởng Lý vội vàng hỏi: “Hoặc là thế nào?”
Từ Huyền thản nhiên đấp: “Hoặc là... hồn phi phách tán.”
Cục trưởng Lý và cảnh sát Vương đều hít vào một hơi khí lạnh. Vẻ mặt của hai người bọn họ đều có chút khó coi.
Bây giờ bọn họ đều có một loại cảm giác rơi vào tình trạng khó cả đôi đường. Cậu trai Lục Dao này vốn đã đủ đáng thương rồi. Vừa mới gia nhập đội cảnh sát không lâu thì hi sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Hiện tại cũng đã làm con ma, còn muốn để anh phải hi sinh chính mình nữa. Trong lòng hai người bọn họ đều có chút không đành lòng.
Thế nhưng nếu như tiếp tục để Lục Dao bắt quỷ vào cục cảnh sát thì lại ảnh hưởng đến công việc bình thường. Trong lòng hai người đều có chút nghèn nghẹn.
Nhất là nhìn thấy nụ cười tươi thản nhiên không thèm để ý trên mặt Lục Dao lúc này, càng làm cho lòng bọn họ khó chịu hơn. Cảnh sát Vương có chút không đành lòng nói: “Bác sĩ Từ, không còn biện pháp nào nữa à...”
“Ngài có thể mau chóng cứu Tiểu Lục được không?”
“Cậu ấy là một cái đồng chí tốt đấy...”
Từ Huyền cười nhạt, gật đầu nói: “Có cách.”
Hắn nhìn Lục Dao, mỉm cười nói: “Cảnh sát Tiểu Lục.”
“Anh có hứng thú làm việc cho tôi không.”
Lục Dao do dự một chút, đang định lắc đầu từ chối.
Bỗng nghe thấy Từ Huyền mỉm cười tiếp tục nói: “Anh từ từ hẵng từ chối.”
“Chuyện tôi để anh làm cũng là bắt tội phạm.”
“Không khác gì nhiều với chuyện anh làm bây giờ đâu.”
“Điểm khác biệt duy nhất là để anh chuyển ác quỷ bị bắt sang một chỗ khác mà thôi...”
Lục Dao nghe nói như thế xong thì lại hơi do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận