Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 955 - Người đã chết hai lần

“Tổng hợp lại nhiều loại yếu tốt.”
“Mẹ em hạ quyết tâm, cùng với ông ngoại em giết chết cha em.”
“Dù sao ở trên phương diện pháp luật, ông ấy đã chết qua một lần rồi.”
“Chết một lần nữa, cũng sẽ không khiến cho cảnh sát quan tâm.”
Sau khi Từ Huyền nói xong.
Cả người cô gái tóc ngắn đã triệt để chết lặng. Một lát sau, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô.
Đến cả Tống Sở Sở ở bên cạnh nhìn mà cũng đều có chút không đành lòng. Cô gái này thật sự là có chút thảm.
“Bác sĩ Từ, bây giờ em nên làm gì...”
Bây giờ trong ánh mắt của cô gái tóc ngắn tràn đầy mê man. Người bình thường gặp phải loại chuyện như của cô đều phải chân tay luống cuống.
Huống hồ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi...
Từ Huyền lắc đầu: “Còn có thể làm sao được nữa, đương nhiên là báo cảnh sát rồi.”
“Em...”
Cô gái tóc ngắn vừa nghe, trong lòng không khỏi càng thêm thống khổ.
Tuy người chết là cha cô.
Thế nhưng sau khi báo cảnh sát, cô sẽ đến cả mẹ cũng không có... Lựa chọn này quả thực là đối với sự dằn vặt trong nội tâm.
Hồi lâu sau.
Cô gái tóc ngắn yên lặng lấy điện thoại cầm tay từ trong túi tiền ra, quét mã QR trên bàn rồi trả tiền.
“Bác sĩ Từ, em biết nên làm như thế nào rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô yên lặng xoay người rời khỏi phòng cố vấn.
Tống Sở Sở nhìn bóng lưng của cô. Sau khi cô gái rời khỏi thì mới hiếu kỳ hỏi: “Ông chủ, anh nói xem em ấy sẽ chọn thế này?”
“Sẽ báo cảnh sát chứ?”
“Có cần tôi gọi điện thoại nói với cảnh sát Vương một chút không?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Không cần.”
“Sau khi về nhà, em ấy sẽ khuyên mẹ em tự thú.”
Tống Sở Sở chợt gật đầu.
Cô lại cảm khái nói: “Tôi thật sự nhìn không ra luôn.”
“Tục ngữ nói, một ngày phu thê trăm ngày ân.”
“Mẹ của cô gái kia vì cái nhà này, ngay cả người chồng chung sống với mình nhiều năm qua cũng nói giết là giết!”
“Chậc chậc, loại người hung ác!”
Vẻ mặt Từ Huyền đầy vi diệu: “Thật ra thì mẹ em ấy cũng không phải vì mỗi cả nhà thôi.”
“Chủ yếu cũng là vì chính bà ấy.”
Tống Sở Sở sửng sốt: “A?”
Từ Huyền liếc cô: “Cô không suy nghĩ xem.”
“Thẻ căn cước của cô gái ấy là giả, không xử lý thẻ ngân hàng được.”
“Tất cả số tiền chỉ có thể đặt ở tài khoản ngân hàng của mẹ cô gái.”
“Lần nào cha của cô gái phải bỏ tiền cũng đều phải đi xin mẹ cô gái.”
“Một người bình thường xin tiền cô, cô có cảm giác gì?”
“Một lúc sau, tâm tính của mẹ cô gái đương nhiên dễ mất thăng bằng.”
“Hơn nữa, mẹ cô gái là một người phụ nữ độc thân lại có tiền trên danh nghĩa.”
“Bình thường cũng sẽ phải chịu không ít mê hoặc.”
“Lúc này, một người đàn ông không thể kiếm tiền, trái lại vẫn còn không ngừng đòi tiền bà ở trong mắt bà, đương nhiên là có chút chướng mắt.”
“Dù cho số tiền này, là người đàn ông ấy ‘chết’ đổi lấy.”
“Còn dư lại, cô tự mình nghĩ đi...”
Tống Sở Sở ngẩn ngơ: “Vãi chưởng, đen tối như vậy à?”
Từ Huyền ung dung nói: "Mẹ của khách hàng vừa nãy, nếu chỉ là một người thường, với tính cách của bà ấy đại khái sẽ không giết người."
"Đáng tiếc..."
"Mười mấy năm trước đã phạm pháp."
"Cũng là phạm pháp, lần thứ hai làm, áp lực đạo đức trong lòng sẽ nhỏ hơn nhiều."
"Đây chính là hiệu ứng cửa sổ vỡ."
*Hiệu ứng cửa sổ vỡ: lý luận tâm lý học phạm tội.
"Cho nên nói."
"Rất nhiều chuyện đột phá ranh giới, lần đầu không làm được."
"Chỉ cần làm một lần, giới hạn sâu trong nội tâm sẽ giáng xuống."
"Cuối cùng hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là giới hạn nữa."
Tống Sở Sở trừng hai mắt, cười hi hi nói: "Ông chủ, đột nhiên tôi phát hiện một chuyện."
"Bây giờ, hình như anh càng ngày càng thích nói những lời vô bổ."
Từ Huyền liếc mắt nhìn cô: "Có phải cô đã quên vừa nãy tôi bảo cô làm gì không?"
"Nếu như cảm thấy quá rảnh thì sau khi trở về quét dọn phòng tư vấn chút đi."
Khóe miệng của Tống Sở Sở nhếch lên.
Đúng lúc này, cô đột nhiên giật mình, trong đầu hiện ra một suy nghĩ… nếu như dựa theo lý luận cửa sổ vỡ của Từ Huyền.
Vậy thì số lần ông chủ ép cô lao động càng nhiều.
Có phải sau này ép tiếp, áp lực trong lòng cô sẽ nhỏ đi không… Cuối cùng càng ngày càng đen tối!
Hây...
Trong lòng của Tống Sở Sở không khỏi đau khổ. Mấy ngày sau.
Một chiếc xe sang trọng đi đến trước cửa của phòng tư vấn.
Một quý bà có phong thái tài hoa, nhan sắc đỉnh cao bước xuống khỏi xe. Quý bà đó đi vào phòng tư vấn.
"Bác sĩ Từ."
Sau khi Từ Huyền nhìn thấy bà, không khỏi mỉm cười: "Triệu nữ sĩ, chị đã hồi phục rồi?"
Người này chính là Triệu Khả Nhan lần trước ông chủ Hoàng Hâm giới thiệu đến.
Lần trước, lúc Từ Huyền gặp bà.
Trong nhà nữ phú hào bày đầy tượng Phật, cả khuôn mặt già nua như bà cụ bảy tám mươi tuổi. Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ hơn ba mươi tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận