Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 772 - Chúng ta đều thân thiết như vậy rồi, anh vẫn còn phải lừa gạt con khỉ của mình như vậy hả? (2)

“Vì vậy những người đó lại lúng túng trở về, nói tôi không cần làm vậy nữa...”
“Ha ha, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy mắc cười rồi...”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều không nhịn được than thở.
“E là lãnh đạo trường học không lên mạng đúng không? Có phải là không nhận ra bác sĩ Từ không? [tức cười.jpg]”
“Hay lắm! Gan lớn quá đi mất, còn muốn lừa dối coi chuột là vịt nữa, ngưỡng mộ ngưỡng mộ...”
[Cúng Conan Quyết Không Rớt Môn] cười he he: “Đúng rồi bác sĩ Từ.”
“Lần này tôi đi bệnh viện nên không đi thi mấy môn được, trường học cũng chuẩn bị sắp xếp thời gian lần nữa để tôi thi lại.”
“Có thể tôi sẽ không rớt môn...”
Từ Huyền ho khan: “Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không nói những lời này đâu.”
“Cậu có từng nghĩ tới là, cậu đã đắc tội bao nhiêu tầng lớp cấp cao trường học các cậu rồi.”
“Cả khóa thi cùng một lúc thì bọn họ không tài nào đối phó với mình cậu được.”
“Nếu như cậu đi thi lại một mình... cậu tự suy nghĩ lại đi.”
Sắc mặt [Cúng Conan Quyết Không Rớt Môn] nhất thời tối sầm: “Hả? Chắc là không đâu nhỉ?”
Các khán giả xem live trong phòng đều cười ngã ngửa.
“Lời bác sĩ Từ nói mà cậu còn không tin hả ~”
“Bệnh này hữu bướng bỉnh quá đi.”
[Cúng Conan Quyết Không Rớt Môn] đau khổ nói: “Bác sĩ Từ, anh có cách nào để không bị rớt môn không?”
Từ Huyền gật đầu: “Có.”
Đôi mắt [Cúng Conan Quyết Không Rớt Môn] sáng lên: “Biện pháp gì thế?”
Từ Huyền mỉm cười: “Ôn tập cho kỹ.”
Cả đám khán giả xem live lại mắc cười lần nữa.
Từ Huyền gõ bàn, mỉm cười nói: “Được rồi, lần này chúng ta vẫn theo quy củ cũ, bắt đầu rút thăm đi.”
“Mọi người đều biết quy củ cả rồi, không cần tôi phải nói nhiều nữa ha.”
“Ai không biết thì hỏi ở khu bình luận.”
Rất nhiều khán giả xem live cũng bỏ vào một hai tệ theo thói quen.
“Không trúng không trúng.”
“Có việc gấp muốn hỏi bác sĩ Từ, nếu vị bệnh hữu nào được rút trúng nguyện ý nhường cho tôi, tôi có thể để người đó làm bạn trai tôi [đáng thương.jpg].”
“Ơ, vậy mà cũng được nữa hả?”
Đúng lúc này, kết quả rút thăm cũng hiện ra.
Từ Huyền mở miệng: “Vị bệnh hữu kết nối đầu tiên.”
“Có ID là [Thương Thay Người Tóc Bạc].”
Hắn vừa mới dứt lời, một cặp ông lão bà lão với mái tóc bạc hoa râm đã xuất hiện ở trong màn hình. Hai ông lão bà lão ấy vừa xuất hiện đã có dáng vẻ mặt ủ mày chau luôn rồi.
Từ Huyền mở miệng nói: “Hai vị bệnh hữu có thể nói về vấn đề của mình.”
Ông lão run rẩy mở miệng: “Bác sĩ Từ, tôi và bạn già của tôi muốn hỏi xem bây giờ con của chúng tôi đang ở đâu.”
“Muốn biết nó có còn sống hay không.”
“Đã nhiều năm rồi hai chúng tôi không gặp nó.”
“Mặc kệ nó đã từng làm chuyện gì, chúng tôi chỉ muốn được gặp lại nó lần nữa trước khi chết mà thôi...”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Hai ông lão bà lão tóc đã bạc trắng, lớn tuổi như vậy mà con trai lại mất tích.
Đến cả còn sống hay đã chết cũng chẳng hay.
Nghe không phải đáng thương bình thường thôi đâu...
Giọng điệu Từ Huyền lại rất thản nhiên: “Hiện giờ con trai của hai người vẫn còn sống.”
“Hai người muốn biết địa chỉ hiện tại của con trai mình không?”
Cặp vợ chồng già ấy sửng sốt.
Ông lão vội vàng lắc đầu nói: “Chuyện đó thì thôi đi, không cần phải nói cho chúng tôi biết đâu.”
“Nó còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi...”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều hơi sửng sốt, cảm thấy phản ứng của cặp vợ chồng già này có chút kỳ quái.
Vừa nãy không phải là cố ý hỏi à, sao bây giờ lại không muốn biết nữa rồi? Con trai mình đã mất tích vài năm, lẽ nào bọn họ cũng không muốn biết à?
[Thương Thay Người Tóc Bạc] mày chau mặt ủ nói: “Mọi người không biết đấy chứ.”
“Khi còn bé con tôi còn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.”
“Học hành cũng khá giỏi.”
“Sau đó khi bắt đầu công tác rồi, không ngờ lại bị người khác dụ dỗ, trầm mê cá cược.”
“Từ đó về sau, cả người cũng thay đổi.”
“Nó tìm một người bạn gái, vốn dự định kết hôn nhưng cũng bị nó hù chạy.”
“Còn nó thì thua hết sạch toàn bộ tiền luôn.”
“Lại còn nợ không ít phải vay nặng lãi.”
“Sau đó con của chúng tôi cũng vì trốn nợ, cuối cùng chạy trốn mất tích.”
“Nếu như bác sĩ Từ công khai vị trí của nó, sợ là nó sẽ bị mấy người cho vay nặng lãi tìm đến, chặt con của chúng tôi mất...”
“Tôi và bạn già của tôi không có chỗ ở, cũng bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Sau này không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại nhà cũ ở nông thôn...”
“Những người đó đều tìm đến tận nơi này của chúng tôi, ép chúng tôi phải tìm nó để trả tiền...”
“Hai ông già bà già như chúng tôi đây làm gì có tiền chứ, lúc đó suýt chút nữa thì bị bọn họ hù chết luôn.”
“Chỉ có thể lại thay đổi chỗ ở...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận