Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 827 - Vừa mập mờ với cô vừa mang theo bạn gái cũ (2)

Cô run run rẩy rẩy nói: “Bác sĩ Từ, trong vali... trong vali không phải là thi thể đó chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Chứ còn gì nữa?”
“Cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy anh ta mở chiếc vali này ra đúng không?”
“Nếu như là người sống ở trong đó thì đã chết ngạt từ lâu rồi.”
“Tôi nói thật cho cô biết, trước đó bạn du lịch của cô đã lừa cô.”
“Trước đây anh ta đi ngoại tình, dẫn đến bạn gái anh ta đòi chia tay.”
“Tuy anh ta ngoại tình nhưng đúng là thật lòng yêu bạn anh ta, cũng không muốn chia tay.”
“Vì có thể vĩnh viễn ở bên nhau, anh ta đã giết chết cô gái ấy.”
“Lúc bấy giờ anh ta nghĩ tới ước định trước kia giữa anh ta và bạn gái, cho nên mới đi ra ngoài giải sầu.”
“Không ngờ lại gặp phải cô, khiến anh ta thấy động lòng.”
“Vì vậy, anh ta vừa mang theo bạn gái đi chơi với cô, vừa mập mờ với cô...”
“Cô có thể mở vali ra xem là cô hiểu hết ngay.”
Có bệnh hữu trong phòng live hoàn toàn cạn lời không biết nói gì. Đây là loại người gì thế...
Thuần túy là súc sinh mà!
Trong lòng [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] cũng có chút phát lạnh.
Vừa nãy cô nghe Từ Huyền nói mình sẽ kết hôn với người ấy, trong lòng còn cảm thấy thật ngọt ngào, bây giờ chỉ còn lại sự rùng mình thôi.
Cô suýt chút nữa thì bật khóc: “Bác sĩ Từ, tôi không muốn kết hôn!”
“Có cách nào để thay đổi số phận ấy không...”
Sắc mặt Từ Huyền vi diệu, lắc đầu nói: “Số phận đương nhiên... không đổi được.”
“Có điều cô yên tâm đi, nó không hỏng bét như cô nghĩ đâu.”
“Cô sẽ không thất vọng.”
“Đúng rồi, nhắc nhở cô một chút.”
“Cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Bạn du lịch của cô sắp trở lại ngay thôi.”
Ngay khi Từ Huyền vừa dứt lời.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Kèm theo đó là giọng nói ôn hòa từ tính của một người đàn ông.
“Tiểu Manh, em ở đâu thế?”
“Anh đến lấy đồ rồi.”
“Sao em không mở cửa thế ~”
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] nghe thấy giọng nói ấy, thân thể chợt run bắn lên, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Vẻ mặt cô kinh hồn sợ hãi, đồng thời hạ thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Từ, bây giờ tôi nên làm gì?”
Tình cảnh hiện tại của [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] vô cùng xấu hổ và nguy hiểm!
Kẻ đứng bên ngoài cửa vốn là tội phạm giết người, vô cùng nguy hiểm. Nếu như bây giờ [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] mở cửa cho gã ta.
Ngộ nhỡ không quản lý nổi biểu cảm của mình, bị đối phương phát hiện ra điều gì đó, dưới bầu không khí đó có khi gã ta sẽ “giết người diệt khẩu”!
Thế nhưng không mở cửa thì cũng không được!
Bây giờ “bạn gái” của đối phương đang trong phòng, [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] tự dưng không chịu mở cửa cho gã, kẻ ngốc cũng biết là có vấn đề!
Rất có khả năng sẽ trực tiếp phá cửa tiến vào!
Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng đoán ra được...
Nhìn qua đúng là đã rơi vào tuyệt cảnh rồi!
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều cảm thấy có chút kỳ quái. Cứ cảm thấy tình cảnh bây giờ có điểm nào đó là lạ. Một ít người thông minh bỗng dưng tỉnh ngộ!
Người khác không ngờ được tình cảnh hiện tại của [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] thì cũng bình thường thôi. Nhưng lấy năng lực của bác sĩ Từ, hắn không thể nào không biết sẽ phải tình cảnh tương tự được. Tại sao hắn không nhắc nhở [Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường].
Trái lại giống như là cố ý muốn đẩy đối phương vào loại cục diện nguy hiểm này vậy ấy... Nếu không phải những khán giả xem live ấy đều biết tính cách nhân phẩm của Từ Huyền thì e là đã bắt đầu tức giận rồi...
Lúc này, bên ngoài tiếng gõ cửa bắt đầu trở nên dồn dập lên.
Giọng nam trầm thấp từ tính kia cũng trở nên có chút nóng nảy.
“Tiểu Manh, em có ở trong đó không?”
“Sao lại không mở cửa cho anh?”
“Có phải em mở đồ của anh ra rồi không?”
Tại thời điểm gã nói câu cuối cùng, rất nhiều khán giả xem live đều cảm thấy giọng nói của gã mang theo một tia nguy hiểm...
[Tiểu Manh Đi Vạn Dặm Đường] suýt chút nữa thì bật khóc.
Trên trán cô không ngừng có mồ hôi lạnh rơi xuống.
Cô nhìn di động với vẻ đáng thương, nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve của mình: “Bác sĩ Từ, mau cứu tôi với!”
“Bây giờ tôi sợ quá đi mất...”
Rất nhiều khán giả xem live đều kích động.
“Cô gái đừng sợ! Tôi đã báo cảnh sát rồi!”
“Bây giờ mới báo thì có ích lợi gì chứ! Chắc phải tận hơn hai mươi phút sau mới tới cơ, đến lúc đó thi thể của bệnh hữu đều lạnh rồi... [moi mũi.jpg]”
“Đám người xấu các anh, bệnh hữu này sợ hãi lắm rồi, các anh đừng dọa cô ấy nữa! [cười khóc.jpg]”
“Tôi hoài nghi các anh chính là muốn nhìn bệnh hữu khóc nhè [moi mũi.jpg]”
Lúc này, Từ Huyền cũng mở miệng.
Hắn mỉm cười: “Đừng sợ, nếu như cô không muốn nhìn thấy anh ta, vậy thì cô đi qua đó khóa cửa lại là được.”
“Sau đó không cần phải lo lắng gì nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận