Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1029 - Đồ cổ này quá mức điên cuồng bệnh hoạn!

[Trung Niên Văn Nghệ] khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Này... không phải chỉ là đồ cổ thôi à?”
Từ Huyền nhìn ông, nói đầy ẩn ý: “Đồ cổ thì đúng đấy.”
“Nhưng đồ cổ cũng có rất nhiều loại.”
“Anh mở nắp bình ra xem đi sẽ biết.”
[Trung Niên Văn Nghệ] vội vàng lắc đầu.
“Không được đâu! Bác sĩ Từ!”
“Người bán cho tôi nói rằng ngàn vạn lần không được mở nắp bình ra.”
“Vừa mở ra sẽ bị oxi hoá hỏng mất.”
“Lúc đó, nó không còn đáng giá nữa!”
Vô số khán giả trong phòng live đều cạn lời.
“Hay thật, lúc nào rồi mà còn nghĩ đến tiền chứ...”
“Anh thế này là không được nha, phàm tục quá đi. Những vị đại sư có trình độ cao đều xem tiền tài như cỏ rác cả.”
“Theo kinh nghiệm xem livestream lâu năm của tôi, tốt nhất anh nên nghe lời bác sĩ Từ đi... [Đầu chó.jpg]”
“Xem ra anh muốn tiếp tục gặp xui xẻo đấy nhỉ... [Cười khóc.jpg]”
Từ Huyền lắc đầu: “Yên tâm đi.”
“Anh mở thứ này ra cũng không làm nó giảm giá trị đâu.”
[Trung Niên Văn Nghệ] bị khán giả xem live nói một trận cũng phản ứng lại.
Ông cắn răng: “Mọi người chờ chút.”
“Bây giờ tôi đi lấy đồ mở nắp, cạy nó ra ngay đây.”
Nói rồi ông đi ra khỏi phòng, rất nhanh đã cầm theo công cụ đi vào, định cạy nắp bình. Miệng bình bị bịt kín rất chặt.
[Trung Niên Văn Nghệ] mất rất nhiều thời gian mới cạy mở được nắp đất phía trên. Cạch!
Ông theo bản năng duỗi cổ nhìn vào trong.
“Cái đệch! Thứ gì đây trời!”
Một giây sau, [Trung Niên Văn Nghệ] bị dọa sợ đến nỗi đặt mông ngồi bệt xuống đất, run cả giọng. Vô số khán giả trong phòng live thót tim.
“Đừng nhìn một mình thế chứ! Anh nhắm camera điện thoại ngay trên đó cho chúng tôi xem với!”
“Rốt cuộc là đồ gì đấy? Sao anh lại sợ đến vậy?”
[Trung Niên Văn Nghệ] run rẩy nói: “Đầu người!”
“Trong này là một cái đầu người!”
Vô số khán giả xem live lập tức xôn xao.
Lúc này, Từ Huyền lên tiếng: “Đây là cống phẩm của dân tộc thiểu số, dùng để cúng tế thần linh.”
“Những chiếc đầu người này là của thiếu nữ xinh đẹp mười mấy tuổi bị bắt sau khi họ đánh bại các bộ lạc khác.”
“Đa số là con gái của thủ lĩnh hoặc quý tộc trong bộ lạc đối phương.”
“Đầu bị chặt khi người đó còn sống sờ sờ, xử lý chống phân huỷ rồi cho vào bình gốm, đậy kín...”
“Những họa tiết trên bình là hình ảnh cúng tế thần linh, cầu xin mưa thuận gió hoà...”
Vô số khán giả trong phòng live nghe đến rùng mình...
Tập tục của bộ lạc này thật sự quá đáng sợ! Có lẽ oán khí của thi thể này đã bùng lên ngút trời!
“Đờ mờ, tàn nhẫn dã man!”
“Chứ gì nữa, thiếu nữ xinh đẹp mười mấy tuổi đó, quá lãng phí! Không muốn có thể cho tôi mà, tôi đổi bằng hai thùng mì ăn liền này!”
“Bệnh hữu, khó trách anh xui xẻo đến vậy. Đặt đầu người chết trong nhà, xúi quẩy như thế, không gặp xui mới là lạ!”
[Trung Niên Văn Nghệ] nghe mà cả người rét run!
“Bác sĩ Từ, là thứ này khiến gia đình tôi gặp nạn đúng không?”
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”
“Vứt nó đi được không?”
Sắc mặt Từ Huyền vi diệu nói: “Anh đừng vội hỏi cách giải quyết.”
“Tôi nói rõ ảnh hưởng của thứ này cho anh nghe trước.”
Trong lòng [Trung Niên Văn Nghệ] gần như đã gấp đến bốc hỏa.
Lúc này còn nói mấy chuyện đó làm gì!
Nhưng người ông đang đối mặt là Từ Huyền, ông cũng không làm gì được.
[Trung Niên Văn Nghệ] đành bất đắc dĩ gật đầu đáp: “Bác sĩ Từ, cậu nói tiếp đi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Những gì tôi vừa nói lúc nãy vẫn chưa tính là gì.”
“Ảnh hưởng lớn nhất của thứ này với anh là:”
“Sau khi anh mang nó về nhà.”
“Đồ cổ anh mua được đều là hàng thật...”
Nhóm khán giả trong phòng live ngơ ngác.
Sao câu này nghe quai quái...
Họ biết mỗi chữ, nhưng ghép lại thì chả hiểu gì sất...
[Trung Niên Văn Nghệ] cũng mê mang hỏi: “Bác sĩ Từ, mua được đồ cổ thật thì có gì không tốt à?”
Từ Huyền ung dung nói: “Đừng vội.”
“Bây giờ anh đi đến phòng khách nhà anh đã.”
[Trung Niên Văn Nghệ] cầm điện thoại đi đến phòng khách.
Ông quay camera một vòng quanh phòng khách nhà mình.
Cả phòng khách được trang trí bằng đồ nội thất làm từ gỗ lim cao cấp. Vừa nhìn đã biết giá không rẻ chút nào.
[Trung Niên Văn Nghệ] nói: “Bác sĩ Từ, tôi đến phòng khách rồi, tiếp theo nên làm gì?”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Anh thấy đồ vật đang nằm trên bàn ăn nhà anh chứ?”
“Anh cầm lên cho mọi người cùng xem đi.”
[Trung Niên Văn Nghệ] nghe theo hắn, cầm cây côn bằng ngọc trên bàn lên.
Cây côn ngắn này dài bằng ngón tay, một đầu thô một đầu mảnh, chế tác vô cùng tinh xảo.
Ông giật mình nói: “Bác sĩ Từ, hóa ra cậu nói cái này.”
“Người bán nói với tôi nó là thứ từ hoàng cung lưu lạc ra ngoài, là cây tăm của một vị vương gia thời nhà Thanh.”
“Tôi cũng không biết là thật hay giả.”
“Nhưng chỉ riêng chất liệu của nó đã là ngọc thạch thượng hạng rồi! Giá trị không nhỏ đâu!”
[Trung Niên Văn Nghệ] hơi ngượng nghịu nói: “Nói thật, tôi cảm thấy thứ này khá to, dùng làm tăm không tiện dụng gì cả, còn chẳng thoải mái bằng chỉ nha khoa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận