Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 154 - Nghĩ sai thì hỏng hết, muốn cầm đao xiên chết mình luôn! (1)

Ông liên tục lắc đầu, bày tỏ bản thân tuyệt đối sẽ không hối hận. Từ Huyền gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Thôi được, vậy tôi sẽ nói cho bác."
"Nói từ lúc bác lạc mất đứa nhỏ."
"Lúc bác bốn mươi mốt tuổi, đứa nhỏ sáu tuổi."
"Bác ra ngoài đi làm, để đứa nhỏ ở nhà vợ chăm."
"Kết quả đứa nhỏ ham chơi, chạy ra bên ngoài."
"Đợi đến lúc bác về nhà thì không thấy đứa nhỏ nữa."
"Tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, là như vậy đúng không?"
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] trừng to mắt, vẻ mặt vẻ khiếp sợ.
Liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng! Bác sĩ Từ nói không sai chút nào!"
Từ Huyền nói: "Bác biết con của bác lạc thế nào không?"
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] lắc đầu.
Nếu lúc đó biết, sao có thể để đứa nhỏ đi mất được?
Từ Huyền thở dài, buồn bã nói: "Bác có còn nhớ trước ngày đứa nhỏ mất tích, sáng sớm lúc đi ra cửa, gặp người ăn mày ở cửa không."
"Người ăn mày này là một đứa nhỏ, đói đến mức xanh xao vàng vọt."
"Cậu ấy nói bản thân không tìm thấy mẹ, hỏi bác có thể cho cậu ấy ăn chút đồ ở nhà bác hay không."
"Nhưng gia đình bác vốn cũng không giàu có. Lo lắng cho cậu ấy, người nhà mình cũng sẽ bị đói."
"Lại sợ người ăn mày này là kẻ lừa gạt."
"Vì vậy không cho người ăn mày này cái gì cả, cũng không cho cậu ấy vào nhà, mà trực tiếp đuổi cậu ấy đi."
Khán giả xem live trong phòng live nghe đến đây, đều khẽ nhíu mày.
Ấn tượng đối với [Người Tốt Gặp Phúc Báo] không khỏi kém đi mấy phần.
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] thoáng ngây ra, cẩn thận nhớ lại một lúc.
Sau đó xấu hổ gật đầu nói: "Có chuyện như thế."
"Nhưng chuyện này không liên quan đến việc con tôi mất tích chứ?"
Từ Huyền gật đầu: "Có liên quan."
"Hơn nữa, còn liên quan rất lớn..."
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] ngây ra, rồi nghe thấy Từ Huyền tiếp tục nói: "Người ăn mày này, sau đó bị bọn buôn người nhìn thấy, đã bắt đi."
"Mấy ngày sau lần đó, mẹ của cậu ấy đã tìm đến."
"Chính là ngày đứa nhỏ của bác mất tích."
"Bà ấy đã tìm rất nhiều ngày, đều không tìm thấy đứa nhỏ, trong lòng đã tuyệt vọng."
"Đúng lúc phát hiện đứa nhỏ của bác cũng lạc đường, không tìm thấy nhà."
"Vì vậy trong lòng bà ấy đã nhận định đây là ông trời bù đắp cho bà ấy, nên đã dẫn đứa nhỏ đi."
"Dẫn về nhà mình làm con trai nuôi."
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] nghe đến nghẹn họng.
Ông không ngờ còn có chuyện như vậy…
Lúc này, trong lòng ông vô cùng hối hận. Khán giả xem live trong phòng live cũng nghe đến mức có chút thổn thức.
Nếu như ngày đó [Người Tốt Gặp Phúc Báo] đón đứa nhỏ đi lạc vào trong nhà. Chỉ sợ sự việc sẽ hoàn toàn khác đi.
Hai đứa nhỏ đều có thể tìm về nhà của mình…
Chỉ có thể nói, [Người Tốt Gặp Phúc Báo] nghĩ sai thì hỏng hết, đã tạo thành bi kịch cho hai gia đình.
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chợt ngẩng đầu.
"Bác sĩ Từ! Bác sĩ Từ!"
"Chẳng phải vừa nãy cậu nói đứa nhỏ của lão bị người ta dẫn về nhà rồi à?"
"Cậu nói cho tôi biết, đó là ai, nhà bà ấy ở đâu! Bây giờ tôi sẽ đi tìm!"
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu: "Bác đừng vội, tôi vẫn chưa nói xong."
"Bác có còn nhớ mấy tháng sau khi đứa nhỏ nhà bác mất tích."
"Có một lần bác mở máy cày đi chợ trở về."
"Trên đường gặp phải một người đàn ông muốn quá giang xe của bác."
"Trên người bác mang theo ít tiền, lại sợ là cướp đường, lên xe sẽ cướp của bác."
"Vì vậy không để ông ấy lên máy cày, còn cầm cây xiên đuổi ông ấy đi."
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] cười khổ gật đầu: "Hình như có chút ấn tượng… có lần như vậy."
Lần này, trong lòng [Người Tốt Gặp Phúc Báo] có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên.
Ông nghe thấy Từ Huyền thở dài nói: "Nếu lúc đó bác để ông ấy lên xe, chỉ sợ đứa nhỏ của bác đã trở về rồi."
"Đứa nhỏ của bác đúng là bị gia đình xem là con của mình dẫn đi."
"Nhưng người đàn ông chủ nhân của gia đình đó bản tính không xấu, trong lòng cũng rất lương thiện."
"Ông ấy tự biết đánh mất đứa nhỏ, người trong nhà sẽ đau khổ cỡ nào."
"Không muốn người khác cũng gặp đau khổ như vậy."
"Vì vậy muốn trả lại đứa nhỏ."
"Đáng tiếc vợ của ông ấy không chịu."
"Vì vậy mấy tháng sau, nam chủ nhân của gia đình đó tâm huyết dâng trào trong một lần đi chợ."
"Muốn đến phía bên nhà của mấy người xem xem."
"Hỏi thăm xem có phải có nhà đánh mất đứa nhỏ hay không."
"Nếu như hỏi thăm được thì ông ấy sẽ đưa đứa nhỏ trở về."
"Kết quả ông ấy muốn quá giang xe của bác, bác không chỉ không đồng ý, mà còn rất hung dữ."
"Tâm trạng của ông ấy có chút tệ nên tạm thời đã buông bỏ suy nghĩ này."
"Sau đó đứa nhỏ của bác được nhà bọn họ nuôi thời gian dài, cũng hoàn toàn quên đi ý nghĩ này."
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] nghe đến đây, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
Ông vuốt lại tóc của mình, hung hăng nhổ lên. Muốn vuốt hối hận trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận