Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 490 - Làm cho hồn ma cũng phải thấy tuyệt vọng (1)

“Lúc đó anh có nói việc này với em mà, kết quả em còn mắng anh một trận.”
“Bảo anh đừng có lười biếng, ở lại trông tiệm đi.”
“Nên anh nghe lời em, đâu có đi nữa...”
“Sau đó, tới đêm ngày thứ ba cũng không còn nằm mơ, anh quên béng chuyện vặt này luôn.”
Từ Huyền ung dung nói: “Bởi vì ngày thứ ba, túi đựng thỏi vàng kia đã bị một công nhân vệ sinh môi trường nhặt được.”
Nghe hắn nói vậy, rất nhiều người trong phòng live cũng nhớ tới vụ này.
“Ế, hồi trước tôi có xem qua tin tức trên mạng, một công nhân vệ sinh môi trường hơn 60 tuổi nhặt được 20 vạn tiền vàng!”
“Cái đệch, bệnh hữu này mất máu quá chời luôn!”
“Cười chết, thật khó tưởng tượng tâm trạng của anh bạn thuở nhỏ kia.....”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] giật giật khóe miệng.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Không lâu sau đó, anh ta lại báo mộng cho chồng chị.”
“Nói cho chồng chị biết, ngày nào đó có khách hàng mua đồ trong tiệm hai người là tội phạm chạy trốn.”
“Gã bị cảnh sát treo thưởng giá năm vạn tệ.”
“Chỉ cần báo cảnh sát là có thể cầm tiền tới tay.”
“Hơn nữa còn không có nguy hiểm.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] quay phắt đầu lại nhìn về phía chồng cô ấy.
“Sao anh không nói chuyện này với em!”
Chồng cô ấy lại vô tội nói: “Hôm đó anh còn thấy rất kỳ quái, lúc đầu muốn lên mạng tìm thử xem có phải thật sự có tội phạm bị truy nã này hay không.”
“Nhưng trước đó một ngày, em nói anh chơi game quá lâu.”
“Em nổi giận nên không cho phép anh dùng điện thoại nữa...”
“Anh cũng hết cách mà...”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] cạn cả lời: “Vậy sao anh không nói với em luôn?”
Chồng cô ấy tội nghiệp trả lời: “Anh sợ em cho rằng anh muốn chơi điện thoại nên kiếm cớ...”
Lúc này, Từ Huyền lên tiếng: “Qua hôm sau, cảnh sát đã bắt được tội phạm bị truy nã kia.”
“Treo thưởng cũng hủy bỏ.”
“Thời điểm chồng chị lên mạng xem thử cũng không có người này...”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] quả thực không còn lời nào để nói.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live bắt đầu trêu chọc.
“Cười chớt, anh bạn thuở nhỏ chỉ muốn trả tiền thôi mà sao lại khó đến vậy... [Cười khóc.jpg].”
“Bạn thuở nhỏ: Ngu dốt, còn cái nịt...”
“Cảm nhận thay anh bạn thuở nhỏ một tí, nhận ra thật sự quá tuyệt vọng mà, há há.”
Từ Huyền nói tiếp: “Hơn một tháng trước.”
“Lần cuối cùng anh bạn thuở nhỏ này ra sức.”
“Anh ta không báo mộng, nghĩ mọi cách dồn hết sức lực để người khác giấu một lá thư ở chỗ khuất camera giám sát trong tiệm chị.”
“Trong đó có 2 vạn tệ.”
“Tiền này được chồng chị tìm thấy.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] lập tức hai mắt sáng rỡ: “Tiền này đâu rồi?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Bị anh ấy giao đến cục cảnh sát rồi.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] cạn lời, hung hăng trợn mắt nhìn chồng mình: “Sao anh cũng không nói với em việc này nữa?”
Chồng cô ấy oan ức cúi đầu xuống, không dám nói gì.
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Thật ra chuyện này phải trách chị.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] ngạc nhiên: “Sao chuyện này lại trách tôi?”
Từ Huyền đáp: “Hôm đó, sau khi chồng chị tìm được tiền còn hết sức vui vẻ.”
“Nhưng đúng lúc ngày đó chị hỏi anh ấy có giấu tiền riêng không...”
“Chồng chị lo nếu đưa tiền cho chị thì chị sẽ cho rằng anh ấy chẳng những giấu quỹ đen, còn sỉ nhục trí thông minh của chị...”
“Nhưng anh ấy lại không nỡ bỏ tiền này.”
“Bèn nói bóng nói gió thăm dò chị một chút.”
“Kết quả, đáp án chị cho anh ấy dọa anh ấy không dám nói ra chuyện này.”
“Lại không dám giấu tiền làm quỹ đen.”
“Rơi vào đường cùng, anh ấy mới giao thẳng tiền cho cảnh sát.”
“Ngay cả cục cảnh sát cũng định cho anh ấy 10% tiền thưởng nhặt được của rơi không tạm thời bỏ túi.”
“Nhưng chồng chị bị dọa đến không dám nhận.”
Vô số khán giả xem live trong phòng live nghe đến sốc não.
“Hay ghê nơi! Lần đầu tôi thấy người sợ vợ đến mức này á!”
“Anh chai à, anh cũng má nó uất ức thiệt chứ... Tôi xem còn nóng muốn chết đây!”
“Tôi cmn cạn nguyên cái sa mạc lời luôn, nghe mà muốn quăng điện thoại!”
“Nếu tôi mà là bạn thuở nhỏ của chồng cô, tôi mụ nội nó tuyệt vọng thật sự, cơm đã dâng đến tận mồm rồi mà còn nhả ra, quả thực phải gọi bằng cụ!”
Lúc đầu, [Siêu Thị Nghị Phẩm] còn cảm thấy rất tự hào vì chồng nghe lời mình.
Bây giờ lại thấy bao tử quặn đau.
Từ Huyền nói tiếp: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, người bạn thuở nhỏ này của chồng chị cũng hoàn toàn tuyệt vọng.”
“Nói thật, anh ta tự nhận bản thân làm nhiều việc cho chồng chị tới vậy, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
“Đáng tiếc bởi vì chị mà anh ta vẫn không thể yên tâm thoải mái.”
[Siêu Thị Nghị Phẩm] bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại trách tôi, tôi thì sao chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Ai bảo chị cứ cách một khoảng thời gian lại đem chuyện anh ta nợ tiền ra lải nhải vài câu với chồng chị làm gì.”
“Mỗi lần chị không vui lại lôi chuyện này ra làm lý do phàn nàn anh ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận