Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 836 - Bắt cóc bà cụ như mẹ tôi làm gì chứ?

Từ Huyền ra hiệu mời bọn họ ngồi xuống.
“Đừng nóng vội, từ từ nói.”
Đợi đến khi hai người bớt căng thẳng.
Người đàn ông mới lo lắng nói: “Bác sĩ Từ, đây là bà xã tôi.”
“Bình thường, phần lớn thời gian mẹ tôi đều ở cùng tôi.”
“Kể từ hôm qua, mẹ tôi ra ngoài tản bộ đến giờ vẫn chưa thấy về.”
“Hơn nữa, gọi điện thoại cho bà cũng không kết nối được.”
“Tôi vốn tưởng bà đến nhà họ hàng khác, điện thoại hết pin.”
“Kết quả, tôi gọi hỏi thăm mấy nhà họ hàng, họ đều nói không gặp bà.”
“Lúc này, chúng tôi mới luống cuống, vội chạy ra ngoài tìm.”
“Nhưng nhà hàng xóm gần đó và các dì hay nhảy quảng trường với mẹ tôi cũng nói không thấy bà...”
“Chúng tôi hết cách chỉ có thể báo cảnh sát.”
“Nhưng kiểm tra camera giám sát xong cũng không tìm ra manh mối gì.”
“Đành đến đây nhờ ngài hỗ trợ...”
Vợ ông ngồi bên cạnh lo âu nói: “Bác sĩ Từ, mẹ chúng tôi đã gần 70 tuổi rồi.”
“Bà không về nhà suốt một ngày một đêm, hai chúng tôi thật sự sợ bà xảy ra chuyện...”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Hai người đừng lo lắng.”
“Mẹ hai người không có vấn đề gì lớn.”
“Đại khái đêm nay bà sẽ về đến nhà.”
Hai người nghe hắn nói thế mới khẽ thả lỏng một hơi.
Người chồng không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, rốt cuộc mẹ tôi đi đâu vậy?”
“Bình thường đầu óc bà rất tốt, không có bệnh Alzheimer gì hết.”
“Sao tự dưng không nghe điện thoại, một mình lặng lẽ chạy ra ngoài thế?”
Từ Huyền mỉm cười: “Thật ra, không có nguyên nhân nào khác.”
“Anh có thể hiểu thành bà bị bắt cóc...”
Câu này làm hai người ngơ ngác.
Lúc này, người chồng biến sắc: “Bắt bắt... bắt cóc?”
“Bác sĩ Từ, kẻ bắt cóc muốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi đi gom góp ngay bây giờ!”
“Cầu xin ngài bảo hắn tuyệt đối đừng làm tổn thương mẹ tôi!”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Hai người yên tâm.”
“Kẻ cướp này không cần tiền.”
“Hắn bắt cóc mẹ anh vì mục đích khác.”
“Đợi đến tối nay, hắn sẽ tự động thả người, để mẹ hai người về nhà...”
Vợ chồng hai người ngạc nhiên.
Lần đầu nghe nói còn có kẻ cướp kiểu này? Đã bắt cóc rồi mà không cần tiền?
Tuổi tác như mẹ họ không thể nào cướp sắc được. Điều kỳ quái nhất là bắt cóc xong lại không nói tiếng nào mà thả người về. Chưa từng thấy cách làm này bao giờ...
Người chồng không kìm được hỏi: “Có phải kẻ cướp này có tật xấu không vậy? Đang yên đang lành, bắt cóc bà cụ lớn tuổi như mẹ tôi làm gì? Bị khùng chắc...”
Từ Huyền nói đầy ẩn ý sâu xa: “Ai nói không có tác dụng gì?”
“Tác dụng lớn đấy.”
“Hơn nữa hai người có quen biết kẻ cướp này, còn không phải lần đầu liên hệ.”
“Hai người còn nhớ khoảng hai năm trước, lần con trai hai người bị bắt cóc kia...”
Sắc mặt hai vợ chồng càng thêm khó coi.
Loại chuyện này, đương nhiên bọn họ nhớ kỹ.
Hai năm trước, con của họ đã từng bị bắt cóc một lần. Kẻ cướp còn cảnh cáo họ không được phép báo cảnh sát, nếu không sẽ giết con tin.
May mà tiền chuộc kẻ cướp yêu cầu không nhiều, với thực lực kinh tế nhà họ, chỉ cần gom góp một chút là đủ. Thế là họ ngoan ngoãn làm theo căn dặn của kẻ cướp, giao tiền chuộc người.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới tên khốn kiếp này lại tìm đến nhà họ gây rối nữa...
Vẻ mặt người chồng khá khó coi: “Bác sĩ Từ, chúng tôi chỉ là gia đình bình thường.”
“Tuy tôi và vợ tôi có làm kinh doanh nhưng chỉ là kinh doanh nhỏ.”
“Không phải người giàu có gì.”
“Rốt cuộc kẻ cướp này có thù oán gì với chúng tôi? Cứ hết lần này tới lần khác đến gây sự với chúng tôi làm gì?”
Vợ ông cũng sợ hãi: “Bác sĩ Từ, tôi và chồng tôi là người làm ăn giữ phép tắc, luôn biết thân biết phận.”
“Xưa nay không đắc tội ai.”
“Tại sao lại bị phần tử phạm tội này để mắt đến vậy...”
Từ Huyền ý vị thâm trường nói: “Lý do khiến hai người bị chú ý rất đơn giản.”
“Chính là bởi vì vợ chồng hai người quá nhát gan, quá thành thật...”
Vợ chồng hai người vừa nghe Từ Huyền nói xong đều tức đến đỏ bừng mặt.
Bởi vì vợ chồng họ thành thật nên mới để mắt đến rồi bắt cóc người nhà họ? Chẳng phải thế này là khi dễ người thành thật à!
Người chồng đột nhiên nhíu mày: “Đợi đã, bác sĩ Từ.”
“Tôi muốn hỏi một chút, lần trước kẻ cướp này còn đòi tiền chúng tôi, sao lần này lại từ bỏ?”
“Chắc không phải bắt cóc được nửa chừng thì lương tâm trỗi dậy đó chứ?”
“Đến cùng là hắn muốn làm gì?”
Từ Huyền mỉm cười: “Anh đừng vội.”
“Mục đích của kẻ cướp này rất đơn giản, chính là dời sự chú ý của hai người.”
“Hắn thì đi làm chuyện khác không muốn để hai người phát hiện...”
“Lát nữa, lúc con trai hai người tan học về đến nhà sẽ nói cho hai người biết đúng lúc cậu ấy gặp được bà nội trên đường về.”
“Thế là cậu ấy đưa bà về.”
“Thậm chí, nếu hai người không đến tìm tôi, hai người sẽ không biết chuyện này, chỉ cho rằng mẹ hai người đơn giản là bị lạc đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận