Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 365 - Người mà cô cho là cao nhân ở trên mạng, thật ra có thể là ma mới đang làm màu (1)

"Bởi vì trên người nó có ngày sinh tháng đẻ của con trai anh, lại có máu đầu tim của con trai anh."
"Nên tất nhiên hai người họ có liên hệ không thể nào tách rời."
"Sau này con trai anh cũng phát hiện ra chuyện này."
"Vì vậy cậu ta đã nghĩ đến một hành động cợt nhả..."
Từ Huyền nói: “Con của anh chủ động nghĩ biện pháp liên hệ người giấy này, thương lượng với nó.”
“Lúc nào mình không muốn đi học thì sẽ để người giấy đi thay cho cậu ta.”
“Hoặc là có chuyện nào khác không muốn làm, thì cũng ủy thác cho người giấy này làm giúp.”
“Để báo đáp lại, cậu ta đáp ứng sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.”
“Cho phép người giấy dùng thân phận của cậu ta, trải nghiệm cuộc sống.”
“Tương đương với việc sử dụng thế thân một lần duy nhất để ngăn chặn đồ bẩn ấy như là thế thân thực sự.”
“Người giấy này dù sao cũng không phải là chân nhân, trí lực không được cao cho lắm.”
“Có vẻ tương đối trầm mặc, trông có phần ngờ nghệch.”
“Cũng chỉ có anh nhận thấy thành tích giảm xuống trên phạm vi lớn.”
“Có lúc lời của anh nói, nó không nhớ được.”
“Cũng do bởi vì căn bản là không có nghe hiểu lời anh nói, vậy nhớ kỹ thế nào chứ?”
Vương Hợp Tân đều nghe đến choáng váng.
Con mẹ nó thế cũng được nữa hả?
Từ Huyền nói: “Đúng rồi, vừa nãy không phải tôi kêu anh gọi 110 báo cảnh sát à?”
“Anh mau gọi đi, nói với cảnh sát là phòng 103 tòa 4 trong khu dân cư các anh có web đen đi.”
“Không có giấy phép buôn bán, lại còn cho vị thành niên tiến vào lên mạng nữa.”
Vương Hợp Tân nhất thời ngẩn ngơ.
“Bác sĩ Từ, lẽ... lẽ nào con tôi nó...”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Không sai, con của anh, bây giờ đang lên mạng ở trong đó.”
Vương Hợp Tân suýt chút nữa thì tức lệch cả mũi.
Hay lắm!
Người làm cha là anh ta đây còn tưởng rằng thằng ranh con ấy bị bệnh gì. Mỗi ngày nghĩ hết biện pháp dẫn nó đi khám bệnh.
Tóc đều rụng vì cấp bách sốt ruột luôn!
Kết quả thằng ranh con đấy thế mà lại vẫn thảnh thơi không lo lắng chạy đi lướt web đen nữa chứ!
“Tức chết tôi rồi!”
Vương Hợp Tân càng nghĩ càng tức giận, trong mắt xẹt qua tia sáng đầy nguy hiểm. Một lúc lâu sau anh ta mới hồi phục tinh thần lại.
“Bác sĩ Từ, cái này… cái này thì làm sao bây giờ?”
Vương Hợp Tân cau mày nhìn thoáng qua người giấy.
Từ Huyền cũng không nói gì.
Trực tiếp cầm kiếm Thiên Lôi bên cạnh lên, khẽ chém một nhát bên thân của người giấy.
Rõ ràng là chém vào trong không khí, nhưng Vương Hợp Tân lại giống như nhìn thấy đã cắt đứt một sợi tơ vô hình nào đó trong hư không.
Rõ ràng người giấy này không có bất kỳ biến hóa nào so với vừa nãy, nhưng Vương Hợp Tân và Tống Sở Sở không hiểu sao lại cảm thấy nó trở nên cứng nhắc hơn không ít, thiếu đi một cảm giác “sinh động”.
Từ Huyền thu hồi kiếm, nói: “Sau khi anh trở về thì bảo con của anh rèn luyện thân thể nhiều hơn, bổ sung giấc ngủ.”
“Chế tạo xong người giấy, tất cả năng lượng đều tới từ bản thân kí chủ cả.”
“Trong thời gian ngắn thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Mà thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể và tinh thần con người.”
“Đây cũng là nguyên nhân mà đại sư hiểu thuật kết giấy chỉ rất ít khi làm người giấy thế thân lâu dài cho mình.”
“Nếu như thời gian lâu hơn nữa, qua thêm mấy năm sẽ khiến người giấy thật sự có cơ hội thành tinh.”
“Nói không chừng còn có thể bị tú hú chiếm tổ chim khách, lấy giả đánh tráo.”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Đến lúc đó, con của anh có khi thật sự sẽ không còn là con của anh nữa.”
Vương Hợp Tân nghe thấy lời này của Từ Huyền, lập tức bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Anh ta cứ luôn miệng cảm ơn Từ Huyền mãi.
“Bác sĩ Từ, tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thế.”
Từ Huyền mỉm cười vươn hai ngón tay.
Vương Hợp Tân chợt bàng hoàng: “Hai trăm ngàn á?”
Anh ta nhất thời có hơi đau lòng.
Tiền lương của anh ta tính theo năm thì cũng chỉ hơn trăm ngàn.
Trừ đi những chi phí cần thiết trong nhà, hai ba năm mới có thể tích góp được hai trăm ngàn. Chẳng qua nghĩ đến Từ Huyền đúng là đã giúp mình một việc lớn. Xét theo trình độ nào đó thì cũng xem như là cứu được mạng của con trai anh ta.
Người bạn kia của anh ta nói không sai, vị bác sĩ Từ này đúng là có bản lĩnh thật sự. Bình tĩnh xem xét thì số tiền này đúng là không quá đắt thật, đáng giá.
Lúc này anh ta lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quét mã trả tiền. Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Hai nghìn.”
Vương Hợp Tân còn kinh ngạc hơn cả vừa nãy, dò hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nói là hai nghìn á? Xác định không phải là hai mươi triệu à?”
Từ Huyền dở khóc dở cười: “Chính là hai nghìn, không phải chục nghìn.”
“Vãi chưởng, như vậy cũng rẻ quá đi.”
Vương Hợp Tân giật mình, chuyển hai nghìn tệ qua cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận