Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1006 - Con à, mẹ biết lỗi rồi

[Hoa Hồng âm Vang] hoàn toàn đứng hình, vô thức nói: “Tại sao con gái của tôi không nói với tôi chứ...”
Từ Huyền khẽ hừ một tiếng: “Có phải chị đã quên rồi không.”
“Mỗi lần cô bé đề cập với chị là không thích giáo viên này, muốn đổi sang một người khác.”
“Lần nào chị cũng đều tức giận với cô bé, nói với cô bé rằng người giáo viên này khó tìm thế nào.”
“Đồng thời chị đều theo bản năng cho rằng, đây là do cô bé muốn quay về trường học nên mượn cớ thế, vô cùng bực mình.”
“Sau vài lần, cô bé cũng không dám nói nữa.”
[Hoa Hồng âm Vang] nghe thế, nhất thời trầm mặc.
Từ Huyền lại vẫn còn tiếp tục: “Nếu như chỉ là ức hiếp thì cũng thôi đi.”
“Cộng thêm những năm gần đây chị một mực giáo dục cô bé, tầm quan trọng ở phương diện kia đối với nữ sinh.”
“Kết hợp những chuyện này lại, khiến áp lực trong lòng cô bé vô cùng lớn.”
“Hơn nữa ngày đó con gái chị lại bị chị mắng cho một trận, nên sinh ra suy nghĩ phí hoài bản thân mình.”
“Nếu không phải ngày đó, nam sinh có quan hệ không tệ với con gái của chị vừa lúc nhắn cho cô bé một tin tức.”
“Cơ duyên trùng hợp xem như là cứu vớt cô bé.”
“Sợ rằng sau này chị sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy con gái ruột thịt của mình nữa rồi...”
Không ít khán giả trong phòng live nghe thấy lời này của Từ Huyền, đều không hiểu sao có chút cảm động lây. Ngay trong số bọn họ cũng có rất nhiều người từng bị cha mẹ đối xử như vậy khi còn bé.
“Chuyện này... nếu như chỉ nghe bác sĩ Từ miêu tả thôi, tôi còn tưởng rằng đang nói về cha mẹ tôi nữa...”
“Tuy cha mẹ tôi không có khoa trương như vậy nhưng cũng tương tự. Sau khi tốt nghiệp đại học xong tôi không bao giờ muốn trở về nhà nữa [che mặt.jpg]”
“Cùng một thế giới, cùng một cha mẹ... [cười khóc.jpg]”
Từ khi kết nối tới nay, [Hoa Hồng âm Vang] cũng khó được bị người chỉ trích mà không hề phản kích. Trong lúc nhất thời, hai bên kết nối đều không nói gì.
Bầu không khí trong phòng live trở nên có chút an tĩnh quỷ dị.
Hồi lâu sau, vị nữ cường nhân luôn luôn kiên cường này, khóe mắt yên lặng chảy lệ.
“Mẹ sai rồi...”
“Mẹ biết lỗi rồi...”
Đông đảo khán giả xem live nhìn một màn này, đều có tâm trạng phức tạp.
Trong số những khán giả xem live này, có rất nhiều cũng là chịu ảnh hưởng từ cha mẹ có dục vọng khống chế mạnh mẽ từ thời còn niên thiếu, dưỡng thành tính cách đến cả bọn họ còn không thích.
Đáng tiếc...
Đại đa số người, cuối cùng cả đời đều không đợi được một tiếng xin lỗi của cha mẹ. Một ít khán giả xem live thậm chí còn âm thầm ảo tưởng trong lòng.
Nếu như khi bọn họ còn nhỏ xảy ra loại chuyện giống như con gái của [Hoa Hồng âm Vang] thì tốt rồi. Nói vậy, có lẽ thái độ của cha mẹ của bọn họ đối với bọn họ cũng sẽ thay đổi...
Trên mặt [Hoa Hồng âm Vang] lộ ra một tia cầu khẩn: “Bác sĩ Từ, xin hãy nói cho tôi biết làm thế nào để tìm được con gái của tôi đi mà.”
“Tôi sợ con bé sẽ làm chuyện điên rồ nữa quá...”
Từ Huyền cười nhạt nói: “Chị có thể nhắn wechat cho cô bé.”
“Đến khi cô bé mở wechat ra là có thể nhìn thấy.”
“Chỉ cần thái độ dịu dàng một chút, không nên phê bình cô bé.”
“Cũng không cần làm cho cô bé sợ là được...”
“Còn điều nữa là, đừng làm cho cô bé gặp gia sư kia nữa.”
[Hoa Hồng âm Vang] thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được, tôi biết nên làm như thế nào rồi.”
“Bây giờ tôi cũng đã nhìn thoáng rồi.”
“Nếu con bé thích cậu trai kia, người làm mẹ là tôi đây cũng đồng ý.”
“Chỉ cần trong khoảng thời gian này, hai đứa nhóc đó đừng thật sự nháo ra mạng người là được...”
“Haizz, quên đi.”
“Cho dù có làm ra mạng người thật cũng không sao cả...”
“Cùng lắm thì bà ngoại là tôi đây nuôi con giúp hai đứa nó là được...”
“Về phần tên cầm thú già kia! Hừ!”
“Chờ tôi đón con tôi trở về rồi sẽ đi báo cảnh sát khởi tố ngay!”
Sắc mặt [Hoa Hồng âm Vang] phát lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không đưa ông ta vào là tôi theo họ ông ta luôn cho coi!”
Dưới tình huống suýt nữa thì đánh mất con gái của mình, thái độ của vị nữ cường nhân này hoàn toàn thay đổi.
Dù sao sắp mất đi con gái cơ mà, còn muốn loại nguyên tắc đó làm gì nữa?
Từ Huyền cười nhạt: “Thật ra thì chị không cần quá lo lắng.”
“Hai người trẻ tuổi kia vẫn là rất xấu hổ.”
“Chẳng qua đơn thuần ở chung một chỗ mà thôi, cũng không có làm ra chuyện gì khiến chị lo lắng đâu.”
“Còn lâu mới được... dũng cảm như chị năm đó.”
[Hoa Hồng âm Vang] nghe thấy lời này của Từ Huyền, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt quá!”
“Bác sĩ Từ, nếu như vậy thì tôi không quấy rầy ngài nữa.”
Nói rồi, [Hoa Hồng âm Vang] thưởng tận 10 tên lửa siêu cấp. Sau đó chào tạm biệt Từ Huyền xong thì ngắt kết nối logout.
Bạn cần đăng nhập để bình luận