Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 840 - Hình như thanh danh của ông chủ lại lệch đi theo hướng kỳ quái rồi (2)

“Không phải chỉ đơn thuần là vấn đề về vận may à?”
“Thời gian dài như vậy, gặp phải một chuyện xui xẻo chẳng phải rất bình thường ư?”
“Cũng đâu đến mức ai cà khịa ông chủ của tôi xong, chỉ cần trong đời xảy ra chuyện xui xẻo gì đều có thể quăng lên đầu ông chủ tôi được.”
“Mọi người đừng căng thẳng như vậy.”
“Dựa vào hiểu biết của tôi về ông chủ, sao lại có thể nhàm chán thế được?”
Nữ sinh mặc váy trắng trừng mắt nhìn cô: “Sở Sở, không phải trước đó cậu thường xuyên bóc phốt bác sĩ Từ với chúng tôi, nói hắn bóc lột cậu làm việc à?”
“Không lâu sau đó, cậu đã khóc lóc kể với chúng tôi rằng cống nước của cậu bị rắc rối gì đấy?”
“Chúng tôi hỏi cậu, cậu còn che che giấu giấu không chịu nói.”
“Không phải đây chính là ví dụ hả?”
Những người khác đều bày ra vẻ thành thật, gật đầu đồng ý.
Tống Sở Sở: “...”
Nữ sinh mặc váy trắng chân thành nói: “Loại chuyện này, thà tin là có, không thể tin là không nha.”
“Hơn nữa... cũng không nhất định là bác sĩ Từ lòng dạ hẹp hòi.”
“Tam quan và tính cách của bác sĩ Từ, fan theo lâu như chúng tôi đều tương đối hiểu được.”
“Hắn là thế ngoại cao nhân, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian trên loại chuyện nhỏ nhặt này.”
“Trên mạng suy đoán có lẽ đây là hiệu ứng kích hoạt bị động nào đó.”
“Dù sao, bất kể nói thế nào, tôn kính bác sĩ Từ một chút tuyệt đối không sai đâu.”
Không hiểu sao Tống Sở Sở tự dưng thấy hơi đau bao tử.
Cô bỗng có cảm giác.
Hình như thanh danh của ông chủ nhà mình lại lệch đi theo hướng kỳ quái rồi...
Tuy loại năng lực trấn áp từ xa làm người ta tôn kính này nghe có vẻ ngầu lòi cực.
Nhưng lại khiến người ta vô thức nghĩ đến một vị nhân vật phản diện đại boss không có mũi nào đó là sao ta...
Trong suốt quá trình tụ hội, Tống Sở Sở đều có vẻ mặt ngây ngô.
Cô chỉ nghe thấy mấy người này thay phiên nhau tâng bốc Từ Huyền đủ kiểu... Cứ như cô cà khịa Từ Huyền một câu chính là tội ác tày trời vậy... Làm nội tâm cô nghẹn không nói nên lời, hết sức khó chịu.
Điều làm cô thấy khó chịu nhất là dường như những người bạn cũ này hơi không giống với trước đây cho lắm. Nhưng cụ thể không giống chỗ nào thì cô không nói rõ được.
Cảm giác họ trở nên vô cùng lạ lẫm...
Đúng lúc này, một anh chàng đeo mắt kính cuối cùng cũng mở miệng sau một hồi do dự.
“Sở Sở, tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu một chút.”
Tống Sở Sở gật đầu: “A Triết, cậu nói đi.”
Anh chàng tên A Triết ấp a ấp úng hỏi: “Sở Sở, chắc cậu biết chuyện bác sĩ Từ kêu gọi mọi người quyên tiền trên mạng đúng không?”
Tống Sở Sở gật đầu: “Biết chứ, sao vậy?”
A Triết ngập ngừng nói: “Thật ra, tất cả mọi người đều muốn biết có phải việc này có hiệu quả đặc biệt gì không.”
“Cậu có thể tiết lộ cho anh em một tí không?”
Những người khác đều ngó mắt tới, vểnh tai lên nghiêm túc lắng nghe.
Tống Sở Sở trừng mắt nhìn, vô tội nói: “Tôi cũng không biết chuyện này.”
A Triết thất vọng nói: “Sở Sở, mọi người là anh em cả, cậu giấu giếm như thế không có ý nghĩa gì đâu.”
“Chuyện khác như mua rượu giả, cậu nói cậu không làm được thì cũng thôi đi.”
“Mọi người không ép cậu.”
“Nhưng ngay cả chuyện một tin tức này thôi, ngày nào cậu cũng đi theo bác sĩ Từ mà có thể không biết thật ư?”
Tống Sở Sở hơi hoảng.
“Tôi thật sự không biết mà...”
“Bác sĩ Từ không nói, tôi hỏi chuyện này làm gì chứ?”
“Hơn nữa, loại chuyện quyên tiền này, nếu trong lòng mọi người tự nguyện thì quyên, không muốn quyên thì không quyên thôi.”
“Có gì đâu mà nói?”
Những người khác nghe đáp án “lấy lệ” như thế của Tống Sở Sở, ai nấy đều lộ ra vẻ thất vọng. Tống Sở Sở mím môi.
Hiện giờ, nội tâm cô còn cảm nhận được sâu sắc hơn. Quả thật, có nhiều thứ đã thay đổi...
Những người bạn này, lúc ở cạnh cô đã thật sự không thể quay về như xưa nữa...
Lúc này, nữ sinh mặc váy trắng đứng ra hoà giải: “Được rồi được rồi, mọi người đừng nói nữa.”
“Sở Sở đã nói không biết rồi, mọi người còn hỏi tới hỏi lui làm gì.”
“Lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập, nào, thả lỏng chút đi, đừng mãi nói mấy thứ này nữa.”
Tống Sở Sở đứng dậy, cố nở nụ cười gượng gạo: “Tôi nhớ còn vài việc chưa làm xong.”
“Mọi người chơi nhé, tôi đi trước đây.”
Cô vừa dứt lời lập tức có người giữ lại: “Sở Sở, sao cậu vừa đến đã vội bỏ về vậy, ở lại chơi thêm lát nữa đi.”
“Đúng đó, lâu lắm chúng ta không trò chuyện rồi.”
Ý nghĩ trong lòng Tống Sở Sở càng thêm kiên định, cô lắc đầu nói: “Là việc của ông chủ tôi.”
Những người khác tức khắc ngậm miệng.
Nữ sinh mặc váy trắng làm hòa: “Ấy, nếu là chuyện bác sĩ Từ bảo cậu làm, vậy cậu mau đi đi.”
“Sở Sở, lần sau rảnh chúng ta lại tụ họp tiếp nhé.”
Tống Sở Sở khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau khi cô đi, mọi người ở đây đều bốn mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận