Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 814 - Phiên bản hiện đại chính là như vậy (1)

Nam sinh cũng cạn lời nhìn Tôn Đại Trung: “Cháu thấy chú mới ngốc đó!”
“Chú biết cái gì gọi là liếm cẩu không?”
“Nếu cháu tập đánh vần với cô ấy, thế thì trong lòng cháu, cô ấy sẽ không còn thuần khiết nữa!”
“Vậy cháu liếm còn có ý nghĩa gì?”
Tôn Đại Trung không khỏi nghẹn họng. Đờ mờ!
Cậu nhóc này nói có lý ghê, ông vậy mà không phản bác được luôn.
Hai vị ông chủ lớn khác trông thấy Tôn Đại Trung kinh ngạc đều không nhịn được bật cười.
Nam sinh bất đắc dĩ nhìn Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ, em cũng biết tư tưởng của em quả thật có vấn đề.”
“Nhưng chính em cũng không tự khống chế nổi mình...”
“Mỗi lần em đối mặt với con gái, em hệt như bị quỷ nhập vậy, không kìm được muốn liếm cô ấy...”
“Em vốn từng là ủy viên trong lớp.”
“Chỉ vì việc này, em suýt nữa đã bị đuổi học...”
“Mấy nữ sinh trong lớp đồng loạt khiếu nại em với trường học!”
Cậu nói với vẻ mặt nhức cả trứng: “Anh nói tình huống của em còn cứu được không ạ?”
“Em thật sự không muốn làm liếm cẩu cả đời đâu...”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể cứu được.”
Nét mặt căng thẳng của nam sinh lần đầu tiên lộ ra vẻ nhẹ nhõm: “Bác sĩ Từ, vậy em phải làm sao ạ?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Có hai cách.”
“Cách thứ nhất.”
“Em nghỉ học luôn đi.”
“Sau khi nghỉ học, em học lại và thi đại học lần nữa.”
Ba ông chú già và Tống Sở Sở nghe xong đều khấp khởi. Cách hay!
Không hổ là bác sĩ Từ, giải quyết vấn đề từ gốc rễ luôn.
Lúc này, nam sinh lập tức choáng váng.
Cậu lắp ba lắp bắp: “Hể? Bác sĩ Từ, nghiêm trọng đến thế ạ?”
“Em vất vả lắm mới thi đậu đại học...”
“Em quên sạch những kiến thức năm cấp 3 rồi...”
Từ Huyền gật đầu nói: “Chính là nghiêm trọng như thế đấy.”
“Hơn nữa, anh có thể nói cho em biết, em biến thành liếm cẩu có liên quan đến việc em vào đại học này.”
Nam sinh không khỏi giật mình: “Hai chuyện này cũng có thể liên quan đến nhau ư? Liên quan kiểu gì ạ?”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Chẳng phải lúc nãy em đã tự mình nói rồi à?”
Nam sinh ngạc nhiên: “Hả? Em nói cái gì?”
Từ Huyền: “Em có thể tra thêm trên mạng, lúc đó sẽ biết.”
“Dùng tên trường các em, thêm từ liếm cẩu vào làm từ khóa tìm kiếm.”
Nam sinh vô cùng nghi ngờ mở điện thoại và bắt đầu tìm kiếm theo chỉ dẫn của Từ Huyền. Sau khi kết quả tìm kiếm hiện lên, trong lòng cậu dậy sóng.
[Sinh viên xxx của trường đại học Xây dựng và Kiến trúc xx... do tranh chấp tình cảm... treo cổ tự tử trên quạt điện trong phòng ngủ]
Mấu chốt là số phòng ký túc xá này trùng hợp giống hệt số phòng của cậu! Nam sinh này hoàn toàn không nói nên lời.
Đến tận lúc này, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện cậu biến thành liếm cẩu lại bắt nguồn từ nguyên nhân như vậy. Lúc cậu nhập học còn từng nghe nói trường của bọn họ có người chết. Móa nó ai mà biết được hóa ra lại chết ngay trong phòng bọn họ...
Cậu ngơ ngác nhìn Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cái... cái này.”
Từ Huyền cười nhạt: “Đúng thế, là những gì em vừa nói.”
“Việc em biến thành liếm cẩu không vì nguyên nhân nào khác.”
“Chính là do bị hồn ma quấn thân!”
“Hơn nữa, hồn ma này còn là đàn anh của em.”
Ba ông chú già vừa nghe hắn nói dứt câu thì bất giác lùi về sau mấy bước, nhìn nam sinh này bằng vẻ mặt cảnh giác.
Dù sao, mấy người họ đều từng ăn thiệt trên phương diện này.
“Chờ chút đã ạ, bác sĩ Từ.”
Nam sinh cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Trên tin tức nói chuyện này đã xảy ra cách đây mấy năm rồi.”
“Sao em chưa hề nghe người khác nói các khóa trước từng xảy ra chuyện tương tự ạ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện này quả thật phải trách em.”
“Ai bảo em làm ủy viên rồi vẫn không vừa lòng, còn muốn làm lớp trưởng?”
Nam sinh ngạc nhiên: “Không phải chứ, em buồn bực thật đấy, chuyện này thì liên quan gì ạ?”
“Chẳng lẽ anh trai kia có ý kiến với lớp trưởng?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không phải có ý kiến với lớp trưởng.”
“Để được làm lớp trưởng, mỗi ngày em đều ở trong phòng ngủ nhắn tin WeChat bày tỏ cảm xúc cho cố vấn học tập.”
“Hơn nữa còn nghe lời cố vấn học tập lớp các em răm rắp.”
“Cô ta nói gì thì em làm nấy.”
“Còn tri kỷ hơn bạn trai cô ta.”
Nam sinh gãi đầu: “Em vẫn chưa hiểu lắm...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Em xem hết tin tức lúc nãy đi.”
Nam sinh mê mang lấy điện thoại di động ra, lần nữa xem kỹ một lượt từ trên xuống dưới. Khi nhìn thấy một cái tên quen thuộc, cậu đột nhiên trợn to mắt.
“Cái đệch! Đối tượng tên kia liếm... là cố vấn học tập lớp em?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
“Lúc đầu, cố vấn học tập lớp em vốn không có tư cách ở lại trường.”
“Sau khi cái vị trong phòng ngủ của em tự sát, cô ta lắc mình biến thành người bị hại.”
“Đồng thời, cô ta bỗng dưng ‘trầm cảm’.”
“Để loại bỏ ảnh hưởng, thế là trường học đảm bảo tư cách nghiên cứu sinh cho cô ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận