Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 999 - Cách gì mà thần bí đến mức nói ra sẽ mất linh như vậy?

Ngay cả hai ngàn tệ còn chả có, lại có thể trả cho anh em mình hai mươi vạn? Chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy vô lý hết sức...
Điều khiên người ta cạn lời nhất là: Con hàng này đã nghèo kiết xác như vậy còn không tranh thủ thời gian nghĩ cách kiếm tiền, thay vào đó là ra ngoài du lịch hả?
Anh chàng mũm mĩm đột nhiên hai mắt sáng rỡ, chợt nảy ra suy nghĩ.
Anh nhíu mày nói: “Bác sĩ Từ, không lẽ ý ngài là...”
“Anh em của tôi sẽ mượn tiền từ những người khác để trả lại cho tôi á?”
Từ Huyền vẫn lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nữa.”
“Tôi nói không có tiền, chính là triệt để không có tiền...”
“Không chỉ bản thân không có tiền, nhà ở gì đó anh ta đã sớm bán sạch.”
“Muốn mượn cũng không mượn được.”
“Hiện tại, uy tín của anh ta đã vô cùng tệ hại.”
“Tất cả bà con bạn bè, anh ta có thể mượn ai đều đã từng mượn hết.”
“Báo cáo tín dụng của anh ta, đến cả những người cho vay nặng lãi nhìn vào còn phải lắc đầu...”
Anh chàng mũm mĩm và bạn gái anh bốn mắt nhìn nhau, càng thêm không hiểu ra sao.
Anh chàng mũm mĩm hỏi: “Vậy cậu ta... lấy tiền từ chỗ nào đến thế?”
Từ Huyền lắc đầu: “Thứ anh ta trả không phải tiền.”
“Anh ta trả... ân tình cho anh.”
Bạn gái anh chàng mũm mĩm không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nghiêm túc ư? Ân tình gì trị giá hai mươi vạn chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Không chỉ hai mươi vạn thôi đâu.”
“Không phải lúc nãy hai người nói đang định mua nhà đấy à?”
“Đến lúc đó, người anh em của bạn trai cô sẽ giúp hai người trả giá.”
“Tiền tiết kiệm được coi như trả lại ân tình cho hai người.”
Lúc bấy giờ, anh chàng mũm mĩm kinh ngạc: “Đờ mờ, cậu ta còn có bản lĩnh này nữa á?”
“Thằng nhãi này trâu bò vậy ư? Sao tôi không biết thế?”
Bạn gái anh nhíu mày: “Chờ chút đã, bác sĩ Từ.”
“Tôi và bạn trai tôi vội vã kết hôn nên tính mua nhà cũ của cá nhân bán lại.”
“Như vậy sao có thể trả giá được?”
“Hơn nữa còn là vừa trả đã giảm giá hai mươi vạn, nhiều đến thế?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Quả thật có biện pháp.”
“Vả lại, chỉ có chủ nhà cá nhân, anh ta mới có thể trả giá.”
“Đổi thành nhà phát triển bất động sản lớn, anh ta sẽ bó tay chịu trận.”
“Biện pháp cụ thể, tôi đề nghị anh đừng hỏi.”
“Anh cứ yên tâm quay về chờ tin tức từ anh ta là được.”
Anh chàng mũm mĩm cố ý nhìn thoáng qua bạn gái ngồi bên cạnh, lớn tiếng nói: “Em có nghe chưa, bác sĩ Từ bảo chúng ta quay về chờ tin tức từ anh em của anh kìa!”
“Bây giờ được rồi chứ?”
“Sau này nhớ đừng có bày ra vẻ mặt khó coi đó với anh em của anh nữa.”
“Em tỏ thái độ tốt một chút với cậu ta cho anh nhờ!”
Bạn gái anh chàng mũm mĩm nhíu mày không nói gì. Cô luôn cảm thấy chuyện này không đáng tin chút nào.
Nếu người khác nói vậy, có đánh chết cô cũng không tin.
Nhưng đây lại là lời do bác sĩ Từ chính miệng nói ra, không đến lượt cô không tin.
Anh chàng mũm mĩm tò mò hỏi: “Phải rồi bác sĩ Từ, tại sao lại không thể hỏi vậy?”
Từ Huyền nói đầy ẩn ý: “Bởi vì một khi anh biết thì biện pháp này sẽ không dùng được nữa.”
“Anh ta sẽ không trả tiền cho anh.”
“Hơn nữa, không chỉ lần này, mà kể cả sau này cũng vĩnh viễn không trả...”
“Anh xác định muốn biết chứ?”
Hai người nghe xong càng thêm mê mang. Nói ra rồi sẽ không dùng được nữa ư?
Sao loại chuyện như trả giá này còn có thể theo chủ nghĩa duy tâm như thế? Rốt cuộc là biện pháp gì mà thần bí dữ vậy?
Anh chàng mũm mĩm suy tư một lát, để lộ vẻ mặt vô cùng bối rối.
Anh vừa muốn biết người anh em kia của mình làm thế nào, lại không nỡ bỏ hai mươi vạn...
Bạn gái anh chàng mũm mĩm kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Mập ơi, nếu bác sĩ Từ đã nói vậy thì anh đừng hỏi gì nữa.”
“Chỉ cần lấy lại tiền là được.”
“Chúng ta đi thôi...”
Hai người quét mã trả phí tư vấn. Sau đó nói cảm ơn Từ Huyền rồi rời đi.
Từ Huyền nhìn bóng lưng hai người họ, cười khẽ.
Hồi lâu sau, anh chàng mũm mĩm kia bỗng quay lại.
Nhưng lần này chỉ có một mình anh đến, không có bạn gái đi theo.
Từ Huyền mỉm cười nhìn anh, cười như không cười nói: “Anh đây là... cuối cùng cũng đẩy bạn gái để lẻn đi rồi?”
Anh chàng mũm mĩm ngượng ngùng cười ngây ngô: “Hì hì, bác sĩ Từ, sao tôi nghĩ gì ngài cũng biết hết vậy?”
“Ngài cứ thế này, tôi đứng trước mặt ngài thấy xấu hổ lắm á...”
Anh gãi đầu: “Tôi muốn hỏi ngài thử xem chuyện trả giá ngài vừa nói lúc nãy, đến cùng thì anh em của tôi làm thế nào được.”
“Sau khi quay về tôi nghĩ cả buổi, nghĩ đến sứt đầu mẻ trán cũng không ra nổi...”
Từ Huyền cười như không cười nhìn anh: “Anh xác định muốn hỏi thật à?”
“Anh không cần hai mươi vạn kia nữa?”
Ánh mắt của anh chàng mũm mĩm sáng quắc nhìn lấy Từ Huyền.
Giọng điệu của anh chân thành: "Vừa nãy tôi nghĩ rất lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận