Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 745 - Đi thi thôi mà cũng bung sọ được á? (2)

Vẫn còn nhìn một vòng khắp xung quanh, dường như không hiểu rõ là đang xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, cậu chợt bừng tỉnh, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Chờ đã, sao mình lại ở đây thế?”
“Cha mẹ? Đây là đâu vậy? Không phải con đang tham gia thi môn ngữ văn à?”
“Đây là chỗ nào thế?”
Cha mẹ cậu thấy cậu khỏi nhanh như vậy, cũng vui mừng quá đỗi.
“Con trai, bây giờ con cảm thấy thế nào?”
“Bác sĩ Từ lợi hại thật đấy!”
Hai vợ chồng kích động đến quỳ xuống dập đầu với Từ Huyền.
Cha cậu lập tức lấy điện thoại di động ra, quét mã QR trả tiền.
“Bác sĩ Từ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
“Bây giờ kỳ thi còn chưa kết thúc, tới giữa trưa là bắt đầu thi môn thứ hai rồi.”
“Năm nay đã là năm thứ ba thằng bé này tham gia thi đại học.”
“Năm nay cho dù nó thi được kết quả thế nào cũng không muốn để nó thi tiếp nữa.”
“Sang năm mà tham gia thì áp lực còn lớn hơn...”
“Sau khi thi xong, chúng tôi sẽ quay lại cảm ơn ngài.”
Khóe miệng Tống Sở Sở co giật.
Có vẻ như cô đã hiểu nguyên nhân tại sao nam sinh này lại trở nên ngu si như vậy rồi...
Từ Huyền lắc đầu nói: “Đừng vội đi như thế.”
“Tôi đề nghị năm nay vẫn là đừng thi nữa thì hơn.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh chị.”
“Nếu như nhất định phải đi thi.”
“Chỉ cần đứa nhỏ này bước vào trường thi một bước nữa thì không chỉ đơn giản là si ngốc thôi đâu...”
“Sợ là sẽ trực tiếp nổ đầu mà chết...”
Một nhà ba người đều bị lời Từ Huyền nói làm cho kinh hãi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nếu như Từ Huyền nói, con của bọn họ sẽ lần thứ hai si ngốc, bọn họ tuyệt đối sẽ tin tưởng. Có điều... nổ đầu mà chết là cái quỷ gì chứ?
Chỉ là thi thôi mà, không đến mức khoa trương như vậy chứ?
Cha mẹ cậu chần chờ hỏi: “Bác sĩ Từ, rốt cuộc con tôi bị bệnh gì mà lại nghiêm trọng như vậy?”
Từ Huyền cười nhạt: “Nói chính xác thì đây không phải là bệnh.”
“Chuyện này chủ yếu vẫn là trách chính cậu ấy nhiều hơn.”
“Có điều cũng có một bộ phận nguyên nhân là do cha mẹ là hai anh chị đây tạo thành...”
Cha mẹ nam sinh nghe thế thì đều có chút hổ thẹn.
Mẹ cậu chảy nước mắt ròng ròng: “Bác sĩ Từ, tôi biết tôi và cha thằng bé làm không đúng.”
“Không nên ép nó học lại...”
“Lại còn tạo nên áp lực lớn như vậy với nó.”
“Chúng tôi cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy...”
“Chủ yếu là hai người chúng tôi thật sự không cam tâm.”
“Thành tích thường ngày của thằng bé này đều rất không tệ.”
“Đáng tiếc mỗi lần đến lúc đi thi thì lại không được.”
“Năm đầu tiên đi thi có đến mấy môn thi đều bị tiêu chảy, cho nên điểm thi thấp lẹt đẹt.”
“Năm thứ hai, lại đột nhiên mất ngủ không tài nào ngủ được, cũng phát huy thất thường...”
“Ai có thể nghĩ tới, năm nay lại xảy ra loại chuyện như vậy chứ...”
“Nếu bác sĩ Từ đều đã nói như vậy, chúng tôi cũng không ép nó nữa.”
“Cùng lắm thì không học đại học thôi, chỉ cần người vẫn còn khỏe mạnh là tốt rồi.”
Lúc này, cha nam sinh nhịn không được nữa đặt câu hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi một chút.”
“Có phải con chúng tôi chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ.”
“Cho nên xung khắc với kỳ thi đại học không...”
“Tôi có thể nhờ ngài ra tay đánh đuổi thứ kia được không?”
Nếu như lúc này Từ Huyền đang livestream và có khán giả xem live khác đang theo dõi, chỉ sợ họ cũng sẽ cho ra kết luận này. Ba lần thi đại học, ba lần đều cơ thể không khỏe.
Chắc chắn là có vấn đề lớn!
Từ Huyền lại mỉm cười lắc đầu: “Tôi nói anh chị có trách nhiệm, không phải là chỉ cái này.”
“Tôi hỏi anh chị.”
“Mấy ngày trước khi thi, có phải anh chị dẫn cậu trai này đi miếu Phu tử cầu phúc không?”
“Vẫn còn tốn mấy nghìn tệ thắp mấy cây nhang lớn nữa?”
Hiển nhiên cha mẹ nam sinh cũng là fan lâu năm của Từ Huyền, không cảm thấy kinh ngạc vì hắn biết chuyện này.
Người cha chần chờ nói: “Chúng tôi có mang thằng bé này đến đấy.”
“Bởi vì hai năm trước đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó.”
“Cho nên trong lòng ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi.”
“Mang thằng bé này đi coi như là để cầu ít sự an ủi về mặt tâm lý…”
Từ Huyền thở dài: “Vậy thì đúng rồi.”
“Sở dĩ cậu này xảy ra chuyện như vậy cũng là bởi vì anh chị đang mang cậu đến miếu Phu tử đấy.”
Người một nhà đều ngạc nhiên.
Mẹ của cậu bé dại ra, lắp bắp nói: “Bác sĩ Từ, tại sao bên trong những chỗ linh thiêng như miếu Phu tử mà cũng có mấy thứ ‘đồ dơ bẩn’ thế?”
Từ Huyền cười: “Không liên quan đến đồ dơ bẩn.”
“Ai bảo con trai của anh chị dám gian lận trong kỳ thi đại học kia chứ?”
“Gian lận còn chưa tính.”
“Lại còn mò đến miếu Phu tử cúng bái rồi gian lận nữa chứ.”
“Hành vi này không phải là vả mặt thẳng tắp luôn à?”
“Nếu không dạy cho cậu ta một bài học thì người ta biết để mặt mũi ở đâu chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận