Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 443 - Ngươi còn không biết xấu hổ mà uất ức hả? Con mẹ nó chứ, ngươi có uất ức bằng ta không? (1)

Không cần Từ Huyền nói, ai nấy đều biết vị trí hiện tại của [Trung Thực Là Vàng]. Màn đạn bùng nổ trong nháy mắt!
“Đù nhí! Bệnh hữu, anh toang rồi! Anh sắp bị đưa đến quán mì làm lừa đảo viễn thông rồi!”
“Tèo đời, tèo đời! Lần này héo queo héo quắt luôn! Nghe nói mấy người qua đó đều chưa trở về. Không nghe lời sẽ đánh, đánh chết thì ném ra ngoài chôn.”
“Có khi trước lúc chôn còn cắt hai quả thận của anh nữa~”
“Không làm được gì đâu, sớm thắp nén nhang giúp bệnh hữu đi thôi, ây dà, quá mịa nó thảm rồi...”
Sau khi [Trung Thực Là Vàng] nhìn thấy khán giả xem live phát màn đạn trên màn hình thì cả người từ đầu tới chân đều cảm nhận được một luồng khí lạnh! Da đầu suýt nữa nổ tung!
Toàn thân đều đang run cầm cập: “Bác sĩ Từ, tôi nên làm sao đây?”
“Tới bây giờ tôi chưa từng lừa người, tôi không muốn đi gọi điện gạt người ta đâu!”
Từ Huyền cạn lời: “Có phải anh bị ngu không?”
“Đến nước này rồi còn hỏi tôi làm sao à?”
“Mau gọi điện thoại cho đại sứ quán, nhờ bọn họ cứu anh đi!”
Lúc bấy giờ, [Trung Thực Là Vàng] mới kịp phản ứng, tay chân luống cuống vội vã tìm số điện thoại của đại sứ quán. Thời điểm anh ta tìm được dãy số và chuẩn bị ấn.
Từ Huyền lên tiếng nhắc nhở: “Anh đừng gọi số tìm được trong kết quả đầu tiên.”
“Đó là tập đoàn lừa đảo dùng để câu cá.”
“Anh mở trang web thứ hai kìa, đây mới đúng là số của đại sứ quán.”
Bàn tay [Trung Thực Là Vàng] đang chuẩn bị ấn phím lập tức cứng đờ.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live cũng là theo dõi tiết tấu của anh ta, nhất thời sợ hãi, cảm thấy vô cùng kích thích. Không ít người nghe Từ Huyền nói vậy xong đột nhiên không nhịn được phì cười.
Không khí vốn đang căng thẳng cũng dịu lại một chút.
“Móa, trải nghiệm của bệnh hữu này quá đáng sợ, đi bước nào đạp cớt bước đó...”
“Nãy giờ tôi nhìn kiểu gì cũng không ra chỗ thông minh của bệnh hữu này, bây giờ tôi đã hiểu, nếu mịa bà nó đổi thành tôi phải trải qua khoảng thời gian như vậy, chỉ sợ còn không quá hai tháng...”
“Đồng ý hai chân, không biết làm sao bệnh hữu qua được nhiều năm như vậy luôn á...”
Đợi đến khi [Trung Thực Là Vàng] gọi điện thoại cầu cứu đại sứ quán xong.
Rốt cuộc anh ta có thể thở phào nhẹ nhõm, cả người tê liệt ngã ngồi xuống.
Một lúc sau anh ta mới nhớ tới việc nói lời cảm ơn Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cảm tạ ân cứu mạng của cậu!”
Từ Huyền mỉm cười: “Không cần khách sáo.”
[Trung Thực Là Vàng] thở dài, giọng điệu có chút hiu quạnh.
“Bác sĩ Từ, khoảng thời gian này thật sự quá đủ với tôi rồi.”
“Cậu có thể cho tôi biết.”
“Tại sao đời tôi giẫm trúng nhiều hố như vậy không...”
Từ Huyền nói xa xăm: “Tình huống như anh gọi là báo ứng tệ hại.”
“Anh còn nhớ có một lần anh làm một vụ giao dịch.”
“Nhưng sau người ta giúp anh, chẳng những anh không hoàn thành hứa hẹn.”
“Ngược lại còn qua cầu rút ván, hố đối phương một trận.”
“Không nghĩ tới ông trời có mắt, bắt anh chịu trừng phạt.”
[Trung Thực Là Vàng] nghe xong lập tức có chút uất ức.
Anh ta kêu oan: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào đâu!”
“Bác sĩ Từ, cậu có thể hỏi những người từng quen biết tôi.”
“Lúc trước tôi có thể lập nghiệp đều nhờ vào trung thực đấy.”
“Làm ăn đến bây giờ đều chưa hề lừa gạt ai.”
Không ít khán giả xem live trong phòng live cũng thấy nghi ngờ.
“Bác sĩ Từ, tôi nhớ lúc đầu anh có nói ông chú này kinh doanh thành thật. Này... hơi bị mâu thuẫn rồi á.”
“Đúng vậy, hình như tôi cũng có nghe qua.”
“Không phải, cho dù anh ta lừa người khác nhưng trừng phạt thế này có nghiêm trọng quá không? Hôm qua tôi mua hoa quả toàn hỏng cả nhưng sao đám gian thương kia vẫn bình an vô sự hết thế?”
[Trung Thực Là Vàng] đọc được màn đạn của khán giả xem live lại càng thêm oan ức.
Từ Huyền mỉm cười, lắc đầu nói: “Tôi không nói anh lừa người.”
“Ể? Chả phải bác sĩ Từ vừa nói ý đó à?”
[Trung Thực Là Vàng] có chút mê man, ba hồi nói ông ta lừa, ba hồi lại nói ông ta không lừa.
Vậy cuối cùng là ý gì?
Từ Huyền bình thản nói: “Anh còn nhớ ở thôn quê của anh có miếu nhỏ cũ nát.”
“Thời điểm anh mới bắt đầu làm ăn, đôi khi sẽ đến đó bái lạy cầu may.”
“Đồng thời, anh từng nói.”
“Chỉ cần phù hộ anh làm ăn phát tài, anh sẽ tìm người sửa sang lại miếu ấy.”
[Trung Thực Là Vàng] suy tư một lát rồi bừng tỉnh, nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Có điều bác sĩ Từ, tôi đâu có không giữ lời gì đâu.”
“Sau lần đó tôi quả thực làm ăn tương đối thuận lợi, kiếm lời không ít.”
“Sau đó tôi còn cố ý tìm người xây lại toàn bộ miếu nhỏ này nữa. Bỏ ra hơn mấy trăm vạn đấy!”
Từ Huyền hờ hững nói: “Đúng là anh bỏ tiền ra xây lại.”
“Nhưng trước đó miếu nhỏ này là miếu thổ địa.”
“Lúc anh trùng tu lại xây thành miếu thần tài!”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live nghe đến đây đều cười muốn vỡ bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận