Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 274 - Có thể đây là một quả duy nhất hiện có trên thế giới (1)

“Nếu anh thật sự có chuyện gì oan uổng.”
“Có thể lần nữa chống án, nói không chừng còn có thể nhận được tiền bồi thường.”
Ánh mắt [Rửa Tay Chậu Vàng] lập tức sáng rực: “Cậu cảnh sát nhỏ này cũng không tệ.”
“Nếu lần sau có hành động mà các cậu không giải quyết được thì có thể tìm tôi tới hỗ trợ.”
Khóe miệng cảnh sát Chu khẽ co giật.
Sao cảm thấy trong lúc vô hình mình lại bị khinh bỉ một đợt nữa vậy...
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Anh có thể nhận được phần tiền thưởng kia trong khoảng bảy tám ngày sau, nếu phải thông qua phía trên nữa thì chậm nhất cũng không quá hai tuần.”
“Lát nữa anh trở về cùng tôi để tiến hành ghi chép, tiện thể điền số tài khoản ngân hàng của anh vào luôn.”
[Rửa Tay Chậu Vàng] gật đầu bày tỏ đã hiểu rõ.
Việc này cũng không khác biệt lắm với những gì Từ Huyền đã nói với ông.
Ông nói vào điện thoại: “Bác sĩ Từ, tôi bảo bọn họ chia ra hai phần.”
“Mỗi người một nửa.”
“Không, tôi chỉ cần lấy một phần ba là đủ rồi.”
Ấn tượng của đông đảo khán giả xem live trong phòng live đối với [Rửa Tay Chậu Vàng] lập tức tăng thêm một khúc. Hầu như mọi người đều dễ dàng nảy sinh thiện cảm người có ơn tất báo.
Hiếm thấy nhất là.
[Rửa Tay Chậu Vàng] đã nghèo thành dáng vẻ ma quỷ này rồi mà còn có thể đưa ra quyết định như vậy, đúng là chẳng dễ dàng gì.
Từ Huyền mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Chút tiền ấy không có tí ý nghĩa nào với hắn.
[Rửa Tay Chậu Vàng] kiên quyết nói: “Cậu nhất định phải nhận!”
“Nếu không có bác sĩ Từ cậu giúp đỡ, tôi đã không thể lấy được dù chỉ một cắc.”
“Hơn nữa, tôi chỉ cần chừa lại chút tiền mua mộ phần cho mẹ tôi là đủ rồi, còn lại cũng không cần nhiều thế đâu.”
Khán giả xem live trong phòng live đều cảm khái.
Quả nhiên, không hổ là đại ca trong giang hồ, đáng được coi trọng~
“Thế bác sĩ Từ này, tôi phải gián đoạn một lát, còn phải đi cùng cảnh sát Chu nữa”
[Rửa Tay Chậu Vàng] nói đến đây bỗng vỗ lên đầu mình.
“Suýt nữa quên mất, tôi còn chưa trả phí tư vấn.”
Nói rồi ông tức tốc chuẩn bị khen thưởng.
Bản thân ông là fan của Từ Huyền nên đương nhiên ông biết rõ một khi không trả phí tư vấn sẽ không có kết quả tốt. Mà sau khi ấn vài lần trên điện thoại di động, gương mặt ông lộ ra vẻ xấu hổ.
Sau đó ông quay đầu cười gượng hai tiếng với cảnh sát Chu bên cạnh và nói: “Cảnh sát Chu, có thể chuyển cho tôi 2000 tệ được không?”
“Chờ tôi nhận được tiền thưởng rồi sẽ trả lại cho cậu ngay.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều hớn hở.
Cảnh sát Chu cũng cạn lời, anh im lặng lấy điện thoại ra chuyển tiền cho ông.
Đợi đến lúc ngắt kết nối với [Rửa Tay Chậu Vàng].
Từ Huyền gõ nhẹ ngón tay lên bàn hai lần: “Được rồi, hôm nay livestream tới đây thôi.”
“Chư vị khán giả xem live, lần sau gặp lại.”
Vô số màn đạn đáp lại trên màn hình.
“Lại phải đợi thêm mấy ngày mới có thể nhìn thấy livestream của bác sĩ Từ tiếp!”
“Bác sĩ Từ đừng đi mà! Có thể nói cho iêm biết quê quán [Loli Tuyệt Vời Nhất] ở đâu không?”
“Lầu trên bất thường quá nhe!”
Sau khi đóng livestream.
Từ Huyền thong thả bước ra khỏi cửa biệt thự.
Tống Sở Sở đang nghiêm túc trồng cây của quả Xích Linh.
Cô quay đầu lại, động tác và giọng điệu hết sức tự nhiên, nói: “Í, ông chủ, anh đã kết thúc livestream rồi á hả?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Vừa mới kết thúc.”
Tống Sở Sở lau mồ hôi, nói với nét mặt như thường: “Thật à, nãy giờ tôi cắm đầu làm việc không có xem điện thoại nên cũng không biết.”
Từ Huyền nhếch miệng lên, cười như không cười, nói: “Ồ, vậy à?”
“Vậy sao cô biết lúc nãy tôi từng livestream?”
Tống Sở Sở lập tức trợn tròn mắt.
Cô cười gượng hai tiếng: “y dà, ông chủ à, anh đừng để ý những chi tiết này mà.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định có thể làm xong việc trong hôm nay.”
Từ Huyền cạn lời lườm cô một chút: “Bây giờ đừng làm nữa.”
“Đợi lát nữa cô đi ra ngoài đón người giúp tôi trước”
Không lâu sau.
Một thanh niên tóc húi cua mặc trang phục bình thường, đi theo sau lưng Tống Sở Sở tiến vào biệt thự ở đỉnh núi Tiểu Cô với vẻ mặt ngơ ngác. Người này vậy mà chính là Số 9 của Cục quản lý linh dị đã lâu không gặp.
Sau khi anh nhìn thấy Từ Huyền thì không nhịn được trêu chọc.
“Bác sĩ Từ, trận pháp anh bố trí ở nhà mới này cũng màu mè quá thể”
Tuy núi Tiểu Cô này có diện tích không nhỏ, nhưng nói thế nào cũng nằm trong thành phố. Phạm vi không thể quá lớn đến mức không hợp lẽ thường.
Từ chân núi nhìn lên là có thể trông thấy đỉnh núi ngay, thậm chí còn có thể thấy rõ đường lên núi. Kết quả thời điểm anh đi lên dọc theo đường ấy lại giật mình nhận thấy bản thân đi lạc đường
Đi nửa ngày trời mới nhận ra vậy mà lại trở về nơi xa.
Lúc này, Số 9 mới nhức cả trứng phát hiện ra Từ Huyền thế mà còn bố trí trận pháp trên ngọn núi này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận