Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1110 - Lần đầu tiên nhìn thấy có người đàn ông chủ động làm đồ ngốc coi tiền như rác đó

“Hơn nữa tôi cũng sợ cô ấy không chấp nhận tôi.”
“Nên muốn hỏi ngài hai chuyện.”
“Tôi nên tỏ tình như thế nào để cô ấy đồng ý với tôi đây...”
“Nếu như hai chúng tôi ở bên nhau, liệu sẽ có một kết quả tốt không...”
Sau khi nói xong, khuôn mặt thanh niên đeo kính cũng đỏ lên.
Cậu cúi đầu không nói gì nữa, thường thường nhìn lén Từ Huyền mấy cái.
Tống Sở Sở ở bên cạnh nhìn biểu hiện của thanh niên đeo kính, khóe miệng không khỏi co giật.
Cô nhịn không được nói: “Chuyện này có gì mà phải bối rối thế.”
“Thích thì theo đuổi người ta đi.”
“Còn có, bây giờ thời đại nào rồi mà còn tỏ với chả tình.”
“Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua một câu nói, tỏ tình là kèn lệnh thổi lên lúc chiến thắng mà không phải tín hiệu xung phong phát động tiến công à.”
Thanh niên đeo kính bất đắc dĩ nói: “Cái cô nói tôi cũng biết.”
“Thế nhưng con người của tôi tương đối hướng nội.”
“Tôi chả biết gì về việc theo đuổi con gái người ta hết...”
“Hơn nữa...”
“Hơn nữa thân phận của cô ấy cũng có chút đặc thù...”
“Cách chúng tôi quen biết nhau cũng có chút đặc biệt.”
Tống Sở Sở cạn lời: “Đặc thù đến đâu chứ?”
Thanh niên đeo kính cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ặc, tôi nhặt được tấm card có số điện thoại và hình ảnh của cô ấy qua khe cửa, khi đi ở khách sạn bên ngoài.”
“Sau đó gọi cho cô ấy một lần.”
“Sau đó cô ấy đến...”
Tống Sở Sở sửng sốt.
Một lúc lâu sau đầu có cô mới chuyển động bình thường. Cô trừng to mắt, nhìn chàng trai này với vẻ mặt khiếp sợ. Hay lắm!
Nhét tấm card qua khe cửa khách sạn, còn có thể gọi điện thoại kêu đến nữa. Con mẹ nó đây không phải là gái gọi à?
Tống Sở Sở nhìn dáng vẻ tinh thuần thiên nhiên không ô nhiễm của chàng trai trẻ này, không nghĩ tới lại là người như thế...
Càng kỳ quái hơn chính là, định mệnh còn chuẩn bị chuyển từ xe buýt sang xe riêng nữa?
Trâu bò thật...
Cô lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai chủ động nguyện ý làm tên ngốc coi tiền như rác đó...
Lúc này khuôn mặt thanh niên đeo kính cũng đỏ lên, giải thích với Từ Huyền và Tống Sở Sở.
“Không phải, bác sĩ Từ anh đừng hiểu lầm.”
“Tôi không phải loại người mà hai người nghĩ đâu.”
“Chủ yếu là... tôi hơn hai mươi tuổi rồi.”
“Bởi vì chưa bao giờ dám tiếp xúc với con gái nên vẫn luôn không có bạn gái.”
“Ngày đó vừa lúc đi uống rượu với bạn, bị trêu chọc.”
“Sau đó trùng hợp nhìn thấy tấm card của cô ấy, nhất thời nóng đầu cầm lấy nó...”
“Sau đó... Sau đó tôi còn tìm cô ấy mấy lần nữa.”
“Số lần đi tìm cô ấy càng nhiều, tôi phát hiện mình càng thích cô ấy hơn...”
Sau khi nghe xong Tống Sở Sở không khỏi cạn lời.
Khó trách chàng trai này muốn theo đuổi một gái gọi. Cuối cùng hóa ra là do quá ‘ngây thơ’ rồi.
Đàn ông con trai không dám tiếp xúc với con gái từ nhỏ đến lớn như thế này dễ nóng đầu nhất...
Thanh niên đeo kính không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi có thể cưa đổ cô ấy không?”
Từ Huyền gật đầu: “Được thì được.”
“Có điều tôi không đề nghị cậu làm như vậy.”
“Bằng không chắc chắn cậu sẽ phải hối hận...”
Thanh niên đeo kính không khỏi lộ ra vẻ thất vọng: “A...”
Tống Sở Sở không nhịn được nói: “Tôi nói nè em trai, cậu chịu khó động não ngẫm lại coi.”
“Hạng người thế nào sẽ đi làm gái gọi hả?”
“Nhất định là loại hết ăn lại nằm, lại tham tài hám làm giàu.”
“Cậu tìm gái gọi làm bạn gái, cô ta xài hao hết của cậu thì thôi.”
“Lẽ nào cậu không sợ cô ta sẽ cắm cho cậu mười tám cái sừng à...”
Thanh niên đeo kính thở dài: “Thật ra thì mấy chuyện cô nói tôi cũng đã từng cân nhắc rồi.”
“Kết quả xấu nhất đơn giản chính là bị cô ấy trêu đùa.”
“Cuối cùng chia tay với cô ấy, vẫn còn tiêu một số tiền lớn ở trên người cô ấy.”
“Có điều loại chuyện yêu đương này giống như là chơi game vậy.”
“Không đánh quái thăng cấp thì vĩnh viễn không tài nào tiến bộ được.”
“Với gà mơ cấp 0 giống tôi đây, những cô gái khác, chắc chắn là tôi không dám theo đuổi rồi.”
“Ít nhất khi đối mặt với cô ấy tôi còn có một chút dũng khí.”
“Nếu như không bước ra một bước ấy, tôi xem chừng suốt cả đời này bản thân tôi cũng chỉ có thể cô đơn một mình, đến một cô bạn gái cũng không có.”
“Nếu như có thể tu thành chính quả với cô ấy thì tốt quá.”
“Nếu như không thành.”
“Mấy thứ khác coi như trả học phí cho cô ấy vậy...”
Mặt Tống Sở Sở đơ ra.
Cô đã hoàn toàn cạn lời luôn rồi.
Nói người này vô tri đi. Nhưng cậu lại rất thanh tỉnh hiểu rõ bản thân mình.
Nói cậu lý trí đi. Hành vi của con hàng này lại rất chi là thái quá...
Lúc này Từ Huyền khẽ gật đầu: “Không, cậu nhầm rồi.”
“Nếu như cậu bày tỏ, đối phương sẽ đồng ý.”
“Đồng thời không có loại chuyện coi cậu như tên ngốc nghếch lắm tiền xảy ra.”
“Thậm chí còn sẽ cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, tiền kiếm được cũng đều giao cho cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận