Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 533 - Không ăn uống đàng hoàng là trêu chọc ‘mấy thứ dơ bẩn’? (2)

“Nhưng mà vấn đề không lớn.”
Lúc này, con trai của bà rốt cuộc nhịn không được.
Anh ta hỏi với vẻ mặt hoài nghi: “Đồng chí bác sĩ này, cách nói của anh có phải là hơi mơ hồ quá rồi không?”
“Không phải tôi không tin anh đâu.”
“Chỉ là tôi muốn biết, liệu có, ặc... liệu có cách giải thích nào tương đối phù hợp khoa học không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có.”
“Giải thích theo khoa học thì là con của anh bị chứng bệnh thần kinh.”
Từ Huyền hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải con của anh bình thường hay không nghe lời? Thói quen ăn uống cũng không tốt có đúng không?”
Cha đứa bé không khỏi gật đầu, chần chờ nói: “Đúng là không tốt lắm.”
“Có điều bác sĩ à, chuyện đó có mối liên hệ tất nhiên gì với thần kinh hả?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu nói: “Có đó.”
“Con của anh mắc phải cái bệnh này.”
“Nguyên nhân chủ yếu chính là do không ăn uống cho đàng hoàng.”
Cha đứa bé không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt anh nhìn Từ Huyền có chút sai sai rồi.
Lúc vừa vào phòng live, cha đứa bé trai này chỉ thấy hơi là lạ. Giờ nghe Từ Huyền nói xong, anh ta càng cảm thấy bất bình thường
Ánh mắt anh ta nhìn Từ Huyền cực kỳ cổ quái.
Lúc này, bà nội đứa bé không nhịn được, nói: "Bác sĩ Từ, rốt… rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Tôi hỏi bà."
"Trước đây không lâu, có phải mấy người đã dẫn đứa trẻ về quê đúng không?"
"Còn tham gia một lễ tang."
"Hơn nữa còn là người không thân thuộc cho lắm."
Hai mắt bà đứa bé lập tức sáng lên, liên tục gật đầu: "Đúng đúng!"
"Bác sĩ Từ nói không sai chỗ nào cả."
"Trước khi chúng tôi từ quê lên, vừa hay có tham gia một lễ tang."
"Là một ông già cùng thôn."
"Ông già kia có ba đứa con trai, đều rất hiếu thảo nên làm lễ rất lớn, còn bày cả tiệc cơ động."
*tiệc cơ động: kiều bày tiệc lớn, ai đến trước thì ăn trước
*tiệc cơ động: kiều bày tiệc lớn, ai đến trước thì ăn trước
"Tôi đã dẫn cháu trai qua đó, đúng dịp bán cho người ta chút thân tình."
"Sau khi trở về thằng bé bắt đầu lên cơn sốt, nói mê sảng."
Từ Huyền khẽ lắc đầu: "Bà có biết ông cụ trong lễ tang đó chết như thế nào không?"
Bà nội đứa bé có vẻ mờ mịt lắc đầu. Bà ta làm sao biết được mấy chuyện này chứ.
Từ Huyền thản nhiên nói: "Ông cụ trong lễ tang đấy đúng là có ba đứa con trai."
"Thế nhưng sau khi ông ta lớn tuổi, chẳng đứa nào muốn quan tâm hay để ý đến cha già."
"Sau khi lấy vợ thì đứa nào đứa nấy đều chuyển ra ngoài hết, vứt ông cụ cô đơn một mình ở căn nhà cũ.”
"Sau đó ông cụ kia bị ngã, đi đứng không tiện nên nằm liệt trên giường."
"Ba người con trai toàn đùn đẩy cho nhau, thỉnh thoảng mới về thăm một lần."
"Kết quả là khiến người làm cha như ông ta chết đói!"
"Đợi đến khi ông cụ chết rồi, ba đứa con có hiếu kia mới bắt đầu tổ chức rềnh rang."
"Nào nhạc buồn, nào tiệc cơ động này kia… Cả hòa thượng, đạo sĩ đều mời đến hết."
"Ba đứa con trai có hiếu cũng tỏ ra đau lòng, khóc lóc vật vã khiến lễ tang rất sinh động."
Bà nội đứa bé vô cùng ngạc nhiên, không ngờ còn có thể nghe được chuyện bát quái thế này.
Bà ta chần chờ, muốn hỏi điều này thì có liên quan gì đến cháu trai mình nhưng dự một lúc lại không nói ra miệng mà lặng lẽ nghe tiếp.
Từ Huyền thản nhiên nói: "Lúc ăn cơm, cháu trai bà có một thói quen."
"Chính là thích cắm đũa thẳng lên trên chén cơm."
"Ngày đó, lúc đi ăn tiệc cơ động."
"Người khác bới cho cậu ta một chén cơm, cậu ta cũng làm như thế."
"Sau đó chưa ăn cơm thì đã chạy đi chơi."
Sau khi Từ Huyền nói đến đây, hắn cười như không cười, nói: "Bà cụ, có lẽ bà hiểu là có ý gì đúng không?"
Bà nội đứa bé lập tức thay đổi sắc mặt.
Bà ta đã chừng này tuổi, tất nhiên là rất hiểu tập tục truyền thống. Đôi đũa dựng thẳng lên chén cơm là cơm dành cho người chết!
Lúc cúng bái, bày ra cho người chết ăn!
Từ Huyền tiếp tục nói: "Thật ra cơm đó, người sống vốn không phải là không thể ăn."
"Chỉ là có một điều kiện."
"Chính là phải dùng sau khi cúng xong."
"Chỉ cần người trước đã ăn qua, vậy thì sẽ không sao."
"Người của lễ tang đó tuy là quỷ chết đói."
"Nhưng ông ta vốn là giận ba người con trai, dưới tình hình có lựa chọn, không muốn ăn cống phẩm mà bọn họ bày ra."
"Lúc này, vừa hay nhìn thấy chén cơm của cháu trai bà nên rất thèm khát."
"Đang chuẩn bị dùng."
"Nếu cháu trai bà đi chơi lâu thêm một tí thì cũng thôi."
"Thế nhưng cậu ta hết lần này đến lần khác lại trở về vào lúc này, ăn cơm trước mặt của người đó."
Từ Huyền thở dài: "Bà nói xem một con quỷ chết đói gặp phải chuyện này, sẽ có tâm trạng gì?"
Bà nội đứa bé luống cuống.
"Bác sĩ Từ, vậy bây giờ làm sao đây?"
"Tôi chỉ có đứa cháu trai này... Cầu xin cậu nhất định phải cứu lấy thằng bé!"
Từ Huyền cười nhạt: "Yên tâm, tôi đã nói vấn đề này không lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận