Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 747 - Bác sĩ Từ, anh hố fan nhà mình như vậy đó hả? (2)

Vị phu tử kia đương nhiên đã sớm không còn tồn tại nữa.
Ở trình độ nào đó, nam sinh cấp 3 gian lận ấy cũng phải “may mắn” lắm mới bị quy tắc theo dõi. Tình huống cụ thể, thật ra thì cũng gần tương tự với việc [Ma Pháp Sư Thực Tập] thề ở trước mặt Quan nhị gia trước đó.
Đương nhiên Từ Huyền không cần phải nói nhiều với người một nhà đó về loại chuyện này. Trong lòng hắn như có điều suy nghĩ.
Không biết lấy ảnh hưởng của hắn đối với thiên đạo bây giờ.
Liệu có cơ hội nào để sáng tạo ra mấy quy tắc thiên địa không nhỉ... Khác với những quy tắc thiên địa mà mấy người Quan nhị gia, Phu tử để lại.
Mấy thứ đó đều đã quá hạn từ lâu rồi, lại không có giữ gìn, nên một cách tự nhiên nó cũng khi thì linh khi thì mất linh. Nếu như Từ Huyền đã ra tay, hắn nhất định sẽ tạo ra luật thép lỡ vi phạm thì chắc chắn phải bị trừng phạt.
Cái giá phải trả đương nhiên cũng cực kì khủng bố...
Hắn thản nhiên ngồi xuống, nhấp một ngụm trà thần tiên.
Bây giờ vẫn chưa tới lúc.
Có điều lấy tiến độ hiện tại thì cũng sắp rồi.
Cũng chỉ thiếu một chút cơ duyên nho nhỏ nữa thôi...
Trong Quỷ thành.
Từ Huyền thản nhiên bước chậm.
Hắn bước ra một bước là thân hình tiến về phía trước vài trăm mét.
Chỉ là ở trong mắt người khác, hắn đang bước đi chậm rì rì giống như tản bộ bên bờ sông, có vẻ hết sức mâu thuẫn.
Rất nhanh, hắn đi đến trước truyền tống trận.
Ở trước đó, một con khỉ lông trắng thảnh thơi nằm trên ghế, nó còn vắt chéo hai chân chỉ huy nữa. Một đội tuần tra do những con ma tạo thành ở bên cạnh duy trì trật tự ngay ngắn rõ ràng.
Đúng lúc này, một con ác quỷ bị truyền tống vào đột nhiên phát cuồng. Không ngừng cắn xé những con ma khác ở bên cạnh.
Đội ngũ vốn vô cùng có trật tự cũng trong nháy mắt trở nên tán loạn. Rất nhiều con ma đều hoảng sợ né tránh khắp bốn phía.
Thậm chí còn có con nhảy bổ vào trong nước Vong Xuyên...
Từ Huyền không ra tay, chỉ thản nhiên đứng nhìn ở bên cạnh.
Chu Yếm cũng không hề để ý chút nào, hời hợt “khẹc” một tiếng, thậm chí nó còn không tự ra tay luôn.
Chỉ trong chốc lát, con ác quỷ đó đã bị đội tuần tra bắt lấy.
“Tốt!”
Từ Huyền mỉm cười mở miệng.
Lúc này, Chu Yếm cũng nghe thấy giọng nói của Từ Huyền.
Nó ngạc nhiên quay đầu, chợt bật dậy từ trên ghế nằm.
Rồi vọt tới bên cạnh Từ Huyền, ôm bắp đùi hắn luôn miệng kêu “khẹc khẹc”. Trên mặt là dáng vẻ kiêu ngạo “cầu biểu dương”.
Từ Huyền cũng cười nhạt.
Trong khoảng thời gian này, hắn khiến Chu Yếm ở trong Quỷ thành trông coi truyền tống trận.
Đồng thời lại chiêu mộ mấy con ma có thực lực mạnh mẽ từ thành phần lui tới, cấu thành nên đội ngũ tuần tra. Không thể không nói, Chu Yếm đúng là đã làm không tệ.
Hoàn thành rất tốt nhiệm vụ mà hắn đã giao.
Hiện tại dù cho Từ Huyền không đến Quỷ thành trong một thời gian ngắn, nơi này cũng sẽ ngay ngắn rõ ràng, không có chút hỗn loạn nào.
Từ Huyền sờ lông trắng trên đầu Chu Yếm, mỉm cười nói: “Nói đi.”
“Muốn phần thưởng gì.”
Ánh mắt Chu Yếm nhất thời tỏa sáng, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Hai cánh tay điên cuồng vung vẩy.
Trong miệng còn kêu lên “khẹc khẹc”.
Từ Huyền nhướng mày nhếch miệng: “Mi chắc chắn muốn phần thưởng đấy à?”
“Không hối hận chứ?”
Chu Yếm lắc đầu nguây nguẩy.
Từ Huyền nhìn Chu Yếm với sắc mặt vi diệu: “Được rồi, vậy thì ta đồng ý với mi.”
“Mi đi theo ta.”
Từ Huyền nói rồi quay người lại, rời khỏi Quỷ thành từ cổng chính. Chu Yếm vội vàng đi theo phía sau Từ Huyền.
Sau khi trở lại núi Tiểu Cô.
Chu Yếm không khỏi hít hà không khí trên núi, trên mặt lộ ra một tia say mê. Linh khí trên núi Tiểu Cô phải nồng đậm hơn Quỷ thành nhiều.
Chỉ một chữ thôi -- thoải mái. Cũng may Từ Huyền đã đáp ứng nó, làm xong việc rồi thì nó không cần phải ở Quỷ thành nữa.
Từ Huyền mang theo Chu Yếm đi dưới chân núi trong chốc lát, cuối cùng đến trước một cái cây lớn với cành lá rậm rạp.
Chu Yếm nhìn cái cây ấy, biểu cảm trên mặt có chút kích động.
Từ Huyền mở miệng hỏi lần nữa: “Mi chắc chắn là ăn quả của cây này chứ?”
“Không hối hận?”
Chu Yếm lại lắc đầu nguầy nguậy, nước bọt cũng suýt chữ nữa thì chảy xuống từ khóe miệng luôn. Từ Huyền tiến lên chạm nhẹ vào cành cây của nó, truyền vô số công đức vào trong đó.
Chỉ chớp mắt, cây đại thụ vốn xum xuê không gì sánh được lại cao lên thêm cả một mảng lớn! Cành lá trên cây càng um tùm hơn gấp mấy lần!
Cùng lúc đó, một quả màu xanh đen to bằng quả vải mọc ra trên cây. Trên quả màu xanh đen ấy còn mơ hồ tỏa ra mùi thơm kỳ dị. Chu Yếm ngửi thấy mùi ấy, không nhịn được phải nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt nó lộ ra vẻ khát vọng không gì sánh được.
Không sai!
Đây thình lình chính là loại cây đã mọc ra “quả Đế Lưu” trước đây. Loại quả Đế Lưu đó giống như là tương Đế Lưu sáu mươi năm mới gặp được một lần trong truyền thuyết, không có tác dụng gì với nhân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận