Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 282 - Cái tên Từ Huyền này, đúng là nhân tài trong ngành nghề đoán mệnh (2)

Hoặc là gặp được kim chủ nguyện ý xài một đống tiền, làm một đơn đủ để ăn vài năm.
Cách tốt nhất chính là lấy được sự tin tưởng của một quý nhân, sau đó cho người ấy làm môn khách, khiến người ấy nguyện ý dùng tiền nuôi mình cả đời. Tại thời khắc mấu chốt cho ra một phần sức lực vì quý nhân ấy là cũng đủ để hoàn lại.
Giống như là Lưu Bá Ôn* vậy.
* công thần khai quốc nhà Minh. Được lưu truyền ông liệu sự như thần, được coi là một "vị thần" biết hết được mọi sự việc.
Còn có rất nhiều quốc sư qua các triều đại thì cũng là như thế. Mà bây giờ.
Ngô Hư Tử bất ngờ phát hiện.
Tên đệ tử Từ Huyền này của Liễu Trường Hà thật đúng là nhân tài trong ngành nghề đoán mệnh!
Ban đầu Ngô Hư Tử cho rằng mình mở tài khoản Weibo, mở tiệm bán hàng qua mạng vân vân gì đó cũng đã coi như là theo kịp thời đại rồi. Thế nhưng tên Từ Huyền này còn lợi hại hơn!
Hắn thế mà lại tìm ra một con đường mới cho đồng nghiệp trong cùng ngành đoán mệnh tại thời đại mạng lưới phát triển như bây giờ! Lão đã nhìn ra kịch bản của Từ Huyền – đầu tiên là mặc kệ ngũ tệ tam khuyết phản phệ sau đó, ở ngay từ đầu đã dùng sức dùng bản lĩnh thật sự để tính cho người khác! Nói thẳng hơn chút thì chính là khắc mệnh!
Dùng loại biện pháp này, mau sớm tích góp danh tiếng cho mình!
Đương nhiên, trong số những người tìm đến Từ Huyền qua livestream khẳng định cũng phải tham gia vào một ít, bị thiên cơ phản phệ, có thể ít đi một chút chắc chắn là rất tốt rồi.
Toàn bộ là giả thì khán giả dễ nhìn ra, không tin. Thật giả trộn lẫn, như vậy sẽ rất khó để phân biệt. Thậm chí là giả còn có thể chiếm đa số nữa.
Đợi đến lúc khắc mệnh tích góp từng tí một cho đến khi có đủ danh khí rồi, lại bắt đầu nhận quảng cáo, mang hàng bán phù thanh khoản vân vân. Trong ngành nghề đoán mệnh này, có danh tiếng rồi thì làm thế nào cũng có thể kiếm tiền được.
Không thấy Từ Huyền này sao, hiện giờ đã dễ dàng buôn bán lời hơn mười triệu rồi đấy! Đợi đến khi kiếm được tiền rồi là có thể thu tay lại không cần dùng đến công phu thật nữa.
Không thích danh tiếng, thì về hưu hưởng thụ cuộc sống.
Nếu vẫn còn muốn vớt vát một phen, ngay trước khi danh tiếng xấu dần đi thì dựa vào công phu miệng để dùng sức cắt rau hẹ.
Nói thật ấy, Ngô Hư Tử thật sự đỏ mắt!
Đáng tiếc khi lão còn trẻ cho đến lúc già, số lần coi bói suốt cả đời này không ít.
Hiện tại lão đã bị thiên cơ phản phệ, ngũ tệ tam khuyết đã rất nghiêm trọng rồi, không dám học theo giống như Từ Huyền làm như vậy. Bằng không so cao thấp không được lại bị phản phệ sau giống Từ Huyền.
Bây giờ lão chỉ có thể đi theo một con đường khác. Đó chính là kéo giẫm Từ Huyền.
Lợi dụng danh tiếng mà Từ Huyền đã tạo dựng nên để làm đá kê chân cho mình.
Ngô Hư Tử lên tiếng cổ vũ mấy tên đệ tử: “Các cậu đều phải làm nghiêm chỉnh lên cho lão phu!”
“Chờ việc lúc này thành công rồi, ta sẽ tăng cho mấy người các cậu từ đệ tử ký danh lên làm đệ tử chính thức!”
“Truyền thừa của [Bạch Vân Môn] chúng ta tuyệt đối lợi hại hơn tên Từ Huyền gì kia nhiều.”
Giữa phòng cố vấn Thiên Cơ.
Tống Sở Sở bĩu môi.
Cô vốn còn muốn dùng tài khoản của bản thân mình để đi chửi cái tên [Ngô Bán Tiên] này nữa.
Tuy cô không hay chơi Zhihu cho lắm, nhưng thân là streamer lớn của Ma Âm, tài khoản Zhihu của cô cũng kèm theo vài chục ngàn fan. Không nghĩ tới cô còn chưa ra sức thì đối phương cũng đã ngã xuống rồi...
Thật là không thú vị chút nào.
Tống Sở Sở không hiểu sao nảy ra một suy nghĩ: “Ông chủ, người vừa nãy ở cùng một thành phố với chúng ta.”
“Anh nói xem không phải chúng ta sẽ tiếp tục bị ăn vạ đấy chứ?”
Từ Huyền mỉm cười, gật đầu nói: “Có đó.”
Nhất thời đôi mắt Tống Sở Sở sáng lên, nói:
“Vậy đến lúc đó chúng ta có thể thả quỷ ra hù dọa bọn họ không?”
“Người này thế mà còn giả vờ làm sư thúc của anh, quá ghê tởm!”
Từ Huyền dở khóc dở cười.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Không cần.”
“Đến lúc đó, chính bọn họ sẽ tự biết mình sai thôi.”
Tống Sở Sở trừng to hai mắt, trong ánh mắt có chút mê man. Tự biết mình sai là cái quỷ gì?
Từ Huyền mỉm cười, cũng không giải thích thêm gì. Hắn vỗ vỗ đầu của con khỉ dưới chân.
“Đi, lấy cho ta chén nước.”
Chu Yếm liếc mắt, vẫn nằm úp sấp ở dưới chân Từ Huyền, không hề nhúc nhích chút nào.
Tống Sở Sở cũng không khỏi cảm thấy buồn cười: “Ông chủ, con khỉ mà anh nuôi hình như có chút không nghe lời thì phải ~”
Từ Huyền không trả lời cô, chỉ là khóe miệng cong lên để lộ nụ cười mỉm.
Hắn lẳng lặng thu liễm khí tức toàn thân.
Ầm ầm!
Bên ngoài bây giờ rõ ràng là trời nắng, lại đột nhiên vang lên một tiếng sấm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận