Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1046 - Nguyền rủa người vào chỗ chết ngoài nghìn dặm! (2)

"Phần đầu có dấu vết bị đụng nghiêm trọng! Lập tức chuyển vào ICU!"
Hôm sau.
Vô số trang đầu của tin tức truyền thông đều là cùng một tin tức.
[Ông Hoắc, doanh nghiệp trứ danh đã hy sinh vì tai nạn xe. Trước khi chuyện xảy ra từng ký kết thỏa thuận cứu chữa, đồng ý quyên tặng thận cho anh em ruột!]
[Vô cùng yêu thích, là phú hào bạc tỷ, cũng là em trai tốt của anh trai.]
[Anh em ruột của ông Hoắc công khai bày tỏ không tranh đoạt với cháu trai, tử bỏ quyền thừa kế tài sản.]
Lúc này, Vương Giai xin nghỉ trốn ở nhà lo sợ bất an cũng nhìn thấy tin tức trên điện thoại. Trong nháy mắt, thần kinh căng thẳng mấy hôm nay của cô cũng buông lỏng.
Vương Giai thấy hình ảnh của ông chủ mình trên điện thoại, không khỏi cảm giác hơi phức tạp. Khó trách bác sĩ Từ nói cô không cần lo lắng nữa.
Đây chẳng lẽ là báo ứng…
Bỗng nhiên, trong lòng Vương Giai sinh ra sự thoải mái, cô phụt một cái về phía hình ảnh.
"Đáng đời!"
...
"Ông chủ! Tên họ Hoắc đó không lẽ là anh nguyền rủa chết đó chứ?"
Ánh mắt của Tống Sở Sở cổ quái nhìn lấy Từ Huyền.
Hôm qua cô còn tò mò Từ Huyền kéo Tiểu Ngũ thần thần bí bí làm cái gì. Hôm nay, sau khi nhìn thấy tin tức, cô lập tức dại ra.
Thủ đoạn này quá quen thuộc!
Vừa nhìn giống như là ông chủ nhà mình làm ra vậy!
Lại kết hợp với mấy hành vi cổ quái của ngày hôm qua, trong lòng cô đã chắc chắc. Chiêu này lợi hại đó!
Nguyền rủa người vào chỗ chết ngoài nghìn dặm!
Nhưng đặt ở trên người ông chủ nhà mình, hình như lại hợp tình hợp lý... Từ Huyền khẽ lắc đầu: "Tôi không nguyền rủa ông ta chết."
Tống Sở Sở bĩu môi: "Ông chủ, anh đừng giả bộ nữa, còn có gì mà phải giấu diếm với tôi chứ."
Từ Huyền có ý sâu xa nói: "Tôi thật sự không nguyền rủa ông ta chết."
"Tôi chỉ để ông ta nhận hình phạt tương tự khi làm ra việc ác."
"Tai nạn xe này chỉ để ông ta biến thành người thực vật, không đến mức chết."
"Còn việc ông ta chết như thế nào, bản thân cô có thể tự đoán."
Tống Sở Sở không khỏi ngây ra.
Cô lại xem những tin tức trên mạng, không khỏi cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Từ Huyền đọc được tin tức này cũng rơi vào trầm tư.
Hắn vốn định sử dụng thiên phú thần thông “vá trời” của Tiểu Ngũ để sửa đổi quy tắc Thiên Đạo. Theo kế hoạch, Từ Huyền muốn khôi phục pháp tắc “nhân quả báo ứng” cho Thiên Đạo.
Nhưng nỗ lực của hắn chỉ thành công một nửa.
Pháp tắc này đúng là đã được thêm vào thành công. Nhưng lại không phải pháp tắc “bị động” mà Từ Huyền muốn. Thay vào đó là pháp tắc “chủ động”.
Nhất định phải có người nhắc nhở “Thiên Đạo”.
Phải khều nhẹ và nói cho nó biết nơi này có người phạm tội. Lúc đó, Thiên Đạo mới có thể uể oải dùng đến pháp tắc này.
Không phải pháp tắc không dùng được, chỉ là hơi phiền phức một chút. Bởi vì theo tình hình trước mắt, chỉ mỗi mình Từ Huyền là người có năng lực nhắc nhở “Thiên Đạo”...
Nhưng may mà hắn nhắc nhở cũng đổi lại được công đức Thiên Đạo.
Hệt như lần này.
Sau khi Từ Huyền nhắc nhở Thiên Đạo trừng trị vị tổng giám đốc Hoắc kia thì lập tức nhận được một ít công đức.
Sau này, nếu hắn gặp người làm ác cũng không cần tự ra tay.
Hắn cứ việc báo danh sách lại cho Thiên Đạo là có thể không cần tự mình giải quyết nữa...
Lúc này lại có người đi vào phòng tư vấn.
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang nổi giận đùng đùng.
Người đàn ông này mặc áo sơ mi tay ngắn màu trơn, cổ áo đã hơi cuộn tròn. Bên dưới là chiếc quần short đơn giản.
Chân anh ta xỏ đại vào đôi giày chạy bộ.
Mặt mày cũng không chải chuốt kỹ lưỡng, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm. Nhìn qua cực kỳ tùy tiện, thậm chí khá là lôi thôi.
Người đàn ông vừa trông thấy Từ Huyền lập tức kích động hẳn lên.
“Bác sĩ Từ, cậu nhất định phải giúp tôi!”
“Vợ tôi gặp phải lừa đảo viễn thông trong truyền thuyết!”
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh nhân này, anh đừng kích động.”
“Anh ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Người đàn ông lôi thôi đặt mông ngồi xuống ghế sofa, sau đó cầm lấy cốc dùng một lần rót nước từ máy lọc nước bên cạnh, ừng ực ừng ực uống cạn cả cốc.
Anh ta uống khá vội vàng, khóe miệng rỉ ra rất nhiều nước.
Anh ta uống xong cốc nước lại uống thêm cốc nữa, sau đó mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Từ, tôi làm công bên ngoài.”
“Tôi và vợ tôi đã kết hôn được ba năm.”
“Từ khi kết hôn, tiền lương tôi kiếm được mỗi tháng đều giao cho cô ấy quản lý.”
“Mấy hôm trước, tôi tình cờ nhìn thấy rất nhiều ghi chép chuyển khoản lớn trên điện thoại di động của cô ấy.”
“Tôi vội hỏi cô ấy đã có chuyện gì.”
Người đàn ông nói đến đây lập tức giận dữ không có chỗ trút: “Cô ấy vậy mà nói cho tôi biết cô ấy đang đặt đơn ảo giúp người ta.”
“Vợ tôi nói với tôi rằng lợi nhuận cực kỳ cao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận