Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 308 - Bán cho người thu mua phế liệu 7 xu một cân, có khi người ta còn không thèm thu...

Vương Tùng có hơn chục danh hiệu hư danh như Thái Thượng trưởng lão, chưởng môn này kia. Ngô Hư Tử nọ chính là đệ tử của một trong những đệ tử ghi danh của ông.
Đồ tôn kiểu này, ông không có một trăm cũng có tới tám mươi, căn bản không quản hết được.
Nếu không phải ông từng gặp qua vào thời điểm đại thọ trăm năm của mình trước đó, ông cũng chẳng biết còn có một người như vậy. Từ sau khi người đệ tử trên danh nghĩa kia mất đi, hai bên lại càng không có liên hệ gì với nhau.
Đúng lý ra, loại đệ tử của đệ tử tự lập môn hộ giống như Ngô Hư Tử này cũng không đến lượt ông quản thúc. Nhưng không có cách nào, ai bảo Vương Tùng có bối phận cao làm gì.
Chỉ cần ông ra lệnh một câu.
Tự nhiên sẽ có vô số “sư bá”, “sư thúc” của Ngô Hư Tử xuất hiện và chạy tới dạy bảo sư điệt không ra hồn này. Chỉ sợ đến lúc đó, kết cục của Ngô Hư Tử và đám đệ tử kia sẽ không được tốt lắm.
Dù sao, vất vả lắm họ mới có cơ hội nịnh bợ sư phụ là ông một lần. Sao những vị “sư bá”, “sư thúc” này có thể tuỳ tiện bỏ qua.
Từ Huyền mỉm cười: “Không sao.”
Lúc bấy giờ, Vương Tùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Từ tiền bối, ta đã tìm được một số thứ ngài nói lần trước.”
Nói rồi ông lấy một đống đồ vật ra. Nhìn thoáng qua, trên cơ bản đều là mấy thứ đồng nát sắt vụn.
Những thứ này có một phần là pháp khí còn sót lại lúc giới tu tiên phồn vinh vào trăm ngàn năm trước. Chỉ là đã qua mấy ngàn năm, linh khí bên trong đã sớm tiêu tan.
Thoạt nhìn hệt như đồng nát sắt vụn.
Thực tế cũng chả khác phế liệu là bao. Bán cho người thu mua phế liệu 7 xu một cân, có khi người ta còn không thèm thu...
Từ Huyền lướt nhìn rồi gật đầu: “Không tệ.”
Tuy những vật này đã phế đi.
Đối với nhân sĩ tu luyện khác là hoàn toàn vô dụng. Nhưng với hắn thì khác.
Lấy ra quan sát, thông qua năng lực [Thiên Cơ Thần Toán] có thể dễ dàng nhìn thấu nguyên lý bên trong, tăng cường căn nguyên của mình.
Công đức chỉ có thể gia tăng tu vi của hắn. Còn các phương diện kỹ nghệ tu tiên vẫn cần phải học tập.
Đi tìm truyền thừa chân chính quá phiền phức. Không bằng làm thế này sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa, trong số này có một vài vật liệu có thể toả sáng tái sinh sau khi truyền công đức vào.
Từ Huyền bảo Tống Sở Sở giao năm quả Xích Linh cho Vương Tùng.
Vương Tùng tức khắc tươi cười rạng rỡ.
Tuy giá trị của những món đồ này không cao lắm. Nhưng quá trình đi tìm cũng thật sự quá đỗi phiền phức!
Suy cho cùng, đã qua nhiều năm như vậy, liệu ai còn giữ lại những thứ phế phẩm vô dụng này? Ông phải trải qua bao nhiêu vất vả, hao tốn không ít công sức mới tìm tới được nhiều chừng này.
Hiện tại cũng coi như có thu hoạch.
Chờ sau khi trở về, ông sẽ nghiên cứu một số phương pháp luyện chế ra dược tính bên trong quả Xích Linh để điều chế Tụ Linh đan.
“Đa tạ bác sĩ...”
Đúng lúc này, nụ cười trên môi Vương Tùng đột nhiên cứng ngắc.
Chỉ thấy Từ Huyền bình thản lạnh nhạt lấy quả màu đỏ ra ném cho con khỉ lông trắng bên người. Con khỉ kia nhai hai ba cái đã ăn xong, sau đó ngoan ngoãn đưa đầu lên để Từ Huyền vuốt lông.
Vương Tùng thấy vậy thì suýt nữa đã rớt cả tròng mắt xuống!
“Bác sĩ Từ tiền bối, thứ ngài cho nó... nó ăn chính là...”
Từ Huyền mỉm cười: “Con khỉ này quả thực có hơi kén ăn.”
Khóe miệng Vương Tùng co giật một hồi. Thế này mịa nó gọi là kén ăn đấy hả?
Ông rời đi với dáng vẻ mất hồn mất vía. Ai không biết còn tưởng rằng ông đã tan nát cõi lòng.
Chờ qua thêm nửa ngày.
Số 9 của Cục quản lý linh dị cũng tới.
Dựa theo giao dịch lúc trước, anh đưa hạt giống linh thực mới đến cho Từ Huyền. Lúc tới đây, tâm trạng anh cũng không tệ lắm.
Còn nở rộ nụ cười trên môi.
Nhưng thời điểm rời đi cũng là ánh mắt vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn.
Lúc đến, anh ngàn vạn lần không nghĩ tới thế mà lại nhìn thấy con khỉ được ném cho ăn, khi ấy cõi lòng anh cũng mém tí nữa đã vỡ vụn.
Đợi sau khi Số 9 đi về rồi. Từ Huyền cũng tìm đại thứ gì đó rồi gieo hạt giống vừa nhận được xuống, kế đó lại dùng công đức thúc đẩy sinh trưởng.
Chẳng mấy chốc đã có một mầm nhỏ nhú lên.
Tống Sở Sở bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Bất luận nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy cảnh tượng này rất thần kỳ! Chỉ một lát ngắn ngủi sau mà mầm nhỏ này đã nhanh chóng lớn lên!
Một loại thực vật trông rất quen xuất hiện trước mắt cô!
Chỉ thấy một gốc cây nhỏ cành lá um tùm nhanh chóng mọc lên trong chậu.
Tống Sở Sở nhìn chằm chằm cây nhỏ này, tò mò xem xét một vòng. Cành lá của loại thực vật này sum suê hơn cây của quả Xích Linh rất nhiều.
Cả cây rậm rạp, lá cây cũng xanh um tươi tốt. Vấn đề duy nhất là trên cây này không có lấy một quả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận