Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 141 - Chỉ mấy câu nói mà đòi tôi trả 2000 á? Lỗ nặng rồi!

Nếu như lòng dạ ác độc hơn chút nữa, hắn còn có thể làm nền tảng phá sản luôn!
Có thể thấy được, ông chủ Ma Âm cũng là sợ tới trình độ nhất định, triệt để không có biện pháp.
Nguyện ý mạo hiểm để cho Từ Huyền lấy lợi ích cũng không dám lấy một đồng tiền nào của hắn... Từ Huyền cầm sang nhìn lướt qua.
Trong hợp đồng này, những khoản điều ước khác cũng vô cùng thái quá.
Hạn chế đối với streamer thường gặp, tỷ ví dụ hạn chế thời gian livestream, phí bồi thường vi phạm hợp đồng khi đi ăn máng khác, v.v… đều không có. Hầu như chính là vì tìm lý do để mau mau trả lại tiền mà nền tảng lấy đi cho Từ Huyền.
Từ Huyền gật đầu: “Được.”
Tiểu Lâm triệt để thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.
Lúc này trước khi đến đây, boss lớn còn cố ý dặn đi dặn lại với cô, khiến cô cảm thấy áp lực có hơi lớn.
Thậm chí ở sâu trong nội tâm cô còn chuẩn bị sẵn là sẽ hi sinh bản thân nữa... Bây giờ lại xong xuôi đơn giản như thế, làm cho cô cũng có chút khó tin.
Tiểu Lâm đưa bút tới: “Ngài ký tên ở chỗ này là xong rồi, việc còn lại chúng tôi sẽ giải quyết giúp ngài.”
Sau khi Từ Huyền ký tên xong, cô cất hợp đồng đi.
“Bác sĩ Từ, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi đi trước đây.”
Từ Huyền lại mỉm cười lắc đầu: “Cô đừng vội.”
Tiểu Lâm sửng sốt: “Bác sĩ Từ, ngài còn có vấn đề gì với hợp đồng à?”
Từ Huyền nói: “Tôi không có vấn đề với hợp đồng.”
“Thế nhưng lại có một vấn đề đối với cô.”
Tiểu Lâm nhất thời ngớ người.
Chẳng lẽ nào tên bác sĩ Từ này thật sự có tâm tư quá mức gì đó với cô à? Nếu là như vậy thật…
Thì cô có nên trực tiếp đồng ý luôn không ta?
Hay là hơi rụt rè một chút rồi mới đồng ý, để gia tăng tình thú?
Cô vẫn còn đang suy nghĩ viển vông thì nghe thấy Từ Huyền nói: “Lâm nữ sĩ, tôi cảm thấy tinh thần của cô không được ổn định cho lắm, cô có muốn để tôi cố vấn một ít không?
“Hở?”
Lúc này tiểu Lâm mới phát hiện là mình đã nghĩ sai, không khỏi có chút xấu hổ.
Cô nhìn Từ Huyền, trong lòng có chút do dự, dù sao 2000 tệ, đối với tân nhân mới vừa tốt nghiệp như cô cũng không phải là một số tiền nhỏ. Nhưng mà sau khi suy tính một phen, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Tiểu Lâm xem qua mấy lần livestream của Từ Huyền.
Trong lòng cô vẫn rất chi là hiếu kỳ với Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ, anh cảm thấy tôi có bệnh tâm thần gì à?”
Từ Huyền ung dung nói: “Bệnh tâm thần thì không đến mức.”
“Có điều, buổi tối mấy ngày nay Lâm nữ sĩ tốt nhất là nên cẩn thận một chút, không nên tùy tiện tin tưởng lời của người xa lạ.”
“Bằng không có thể sẽ có khả năng trầm cảm.”
Tiểu Lâm tỉnh tỉnh gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Từ đã nhắc nhở.”
Từ Huyền chỉ vào mã QR, mỉm cười: “Không khách khí, phí cố vấn 2000 tệ. Làm phiền trả tiền.”
Tiểu Lâm: “...”
Cô nhất thời cảm giác có chút đau ví.
Nói mấy câu đã đòi cô trả 2000 tệ, tiền này kiếm cũng quá dễ dàng chút đi...
Buổi tối, trong khách sạn.
Tiểu Lâm vừa gõ laptop viết báo cáo công việc vừa cảm thấy đau lòng.
“Lỗ nặng rồi!”
Cô hồi tưởng lại lúc đưa 2000 tệ cho Từ Huyền, càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở. Tiền lương một tháng của cô khó khăn lắm cũng chỉ mới một vạn.
Bị Từ Huyền lừa dối nói mấy câu đã có một tuần làm không công... Nhiều tiền như vậy, đều đủ để cô ăn bao nhiêu bữa lẩu luôn đấy!
Sớm biết thế thì nhịn lòng hiếu kỳ lại rồi... Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
“Chào cô, cảnh sát kiểm tra phòng.”
“Phiền cô phối hợp một chút.”
Tiểu Lâm vội vàng đứng lên,
“Tới ngay, chờ tôi một chút.”
Nói rồi, cô vội vàng chạy đến cửa phòng.
Cô nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang đứng trước cửa.
Tiểu Lâm đang chuẩn bị mở cửa ra thì trong đầu không hiểu sao lại hiện ra một suy nghĩ.
Cô vô thức nói với người ngoài cửa: “Anh có thể cho tôi xem giấy chứng nhận của anh trước được không?”
Thái độ của người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ngoài cửa rõ ràng có hơi không kiên nhẫn.
“Cô mở cửa cho tôi trước rồi tôi cho cô xem giấy chứng nhận.”
Tiểu Lâm kiên trì: “Anh lấy giấy chứng nhận ra cho tôi xem trước đi đã.”
Sau khi nói xong, cô có chút khẩn trương chờ đợi.
Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình. Qua hồi lâu, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lòng cô hiện lên một tia nghi hoặc, lại đưa mắt nhìn qua mắt mèo. Cảnh sát ngoài cửa đã không thấy đâu nữa.
“Cái quỷ gì thế? Thật là khó hiểu.”
Tiểu Lâm không nói gì, quay về tiếp tục làm việc. Cô một mực làm việc cho đến đêm khuya.
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, cô đã bị âm thanh bên ngoài cửa đánh thức.
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận