Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1026 - Là chính anh làm mất phong thủy nơi đó đấy (2)

“Thời cổ đại điều kiện hữu hạn, chỉ có thể đi tìm thiên nhiên.”
“Bây giờ trình độ sức sản xuất cao hơn nhiều như vậy, biện pháp cũng nhiều.”
“Kiểu phú hào có tiền như anh cần gì phải tự tìm phiền toái như thế....”
“Anh xem mấy người bị chôn ở núi Cửu Bảo kia đi, hậu bối của bọn họ, có ai sống kham khổ kém cỏi không?”
Gai mắt Phùng Bằng nhất thời tỏa sáng, cảm thấy đầu óc của mình tức khắc được thông suốt!
“Cảm ơn bác sĩ Từ!”
“Vậy tôi đi làm đây!”
Ông nói rồi vui vẻ quét mã trả tiền cho Từ Huyền.
Tiền Huy ở bên cạnh cũng như có điều suy nghĩ: “Lão Phùng, tôi đi cùng với anh.”
“Tôi cũng chuyển chỗ ở cho ông già bà già nhà tôi đây...”
Sau khi cảm ơn Từ Huyền xong.
Hai người Phùng Bằng và Tiền Huy mỹ mãn rời đi.
Khi bọn họ đi rồi, Tống Sở Sở sờ đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: “Ông chủ, biện pháp anh dạy mấy người đó có tác dụng thật hả?”
“Tại sao tôi cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm thì phải...”
Từ Huyền khẽ cười: “Đương nhiên không đúng rồi.”
“Bởi vì mấy lời tôi vừa nói, là lừa bọn họ đó...”
Tống Sở Sở ngẩn ra: “Hả?”
Tống Sở Sở dại ra: "Lừa… lừa bọn họ?"
"Ông chủ, anh còn gạt bệnh nhân à?"
Từ Huyền nhìn cô, mỉm cười nói: "Một bác sĩ tâm lý như tôi, vì chữa bệnh có hiệu quả, lừa gạt bệnh nhân, có vấn đề gì à?"
"Thứ như phong thủy không phải cứ làm là được."
"Còn phải chú ý quy mô nữa đó."
"Một ngón núi cao hàng trăm mét tự nhiên với một núi nhân tạo mười mấy mét có thể giống nhau mới là lạ."
"Một cái có thể phù hộ đời sau của cô đại phát tài, đại phú đại quý."
"Cái khác, cùng lắm chỉ có được chút tiền, để không nghèo rớt mùng tơi."
"Nhưng cũng không thể hoàn toàn xem là lừa gạt..."
"Nếu như anh ta đồng ý dùng tiền thì vẫn có hiệu quả."
Tống Sở Sở tò mò nói: "Tại sao?"
Từ Huyền mỉm cười: "Bởi vì đã tiêu tiền..."
"Anh ta muốn sửa lại ngôi mộ này, ít nhất phải cần đến mấy trăm triệu tệ."
"Số tiền này có thể nuôi sống bao nhiêu công nhân? Gánh vác phúc trạch bao nhiêu gia đình?"
"Hơn nữa quan trọng nhất là, còn là dùng tiền của một mình anh ta, không cần đất nước chi ra phần nào cả."
"Đặt ở cổ đại, vậy được gọi là lấy công cứu giúp."
"Không khác mấy với chủ nhà giàu mở kho phát lương thực."
"Người lương thiện này quả thật là công đức vô lượng."
"Sẽ không thể nào sống kém được."
Tống Sở Sở chớp mắt.
"Làm việc tốt thật sự có báo đáp ư?"
Từ Huyền có ý vị sâu xa nói: "Trước đây không được, không có nghĩa là sau này không được."
"Quy tắc Thiên Đạo không phải là hình thành thì không thay đổi được…"
Hắn nói xong thì mỉm cười vỗ vai đá năm màu bên cạnh.
Tiểu Ngũ lập tức phát ra ánh sáng hiền hòa đáp lại Từ Huyền, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm… Mấy ngày sau.
Lại đến thời gian livestream.
Trong phòng live Ma Âm của Từ Huyền, rất nhiều khán giả xem live đã chờ đợi trong phòng live.
"Thứ nhất!"
"Thật nhàm chán, bao nhiêu tuổi rồi, còn dành thứ nhất, thứ hai ở nơi này... [Móc mũi. JPG]."
"Ha ha, một đám ấu trĩ, thứ ba."
Không lâu sau, Từ Huyền xuất hiện bên trong phòng live.
"Các bạn bệnh hữu, đã lâu không gặp."
Từ Huyền mỉm cười: "Được rồi, không dài dòng nữa."
"Trực tiếp rút thưởng đi."
Vô số màn đạn sáng lên trên màn hình.
"Bác sĩ Từ, lần rút thưởng này có cần chú ý gì không, ta xem nếu như phù hợp điều kiện thì tôi không rút [Che mặt. JPG."
"Trong lòng thoáng có chút sợ hãi..."
"Sợ gì chứ! Cùng lắm thì để bạn trai tôi vào trong đó đạp máy may. Vì kết nối với bác sĩ Từ, điều này không là gì cả!"
"Bạn trai của lầu trên thật là đáng thương... [Cười khóc. JPG]."
Kết quả rút thưởng hiện ra rất nhanh.
Từ Huyền mở miệng nói: "Bệnh hữu kết nối đầu tiên."
"Có ID là [Trung Niên Văn Nghệ]."
Sau khi kết nối, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vóc người hơi mập xuất hiện bên trong màn hình.
Người đàn ông này đeo mắt kính kiểu cũ, mặc áo sơmi, trên cổ tay còn đeo một chuỗi hạt. Phía sau còn bày không ít đồ sứ, đồ cổ đủ các loại kiểu dáng.
Cộng thêm vóc người của ông khá hơi mập.
Thoạt nhìn có loại cảm giác là người yêu thích nền văn học quốc gia tùy tính tự nhiên. Nhưng ông vừa mở miệng đã lập tức nổ tung.
Chỉ thấy một chiếc răng vàng khảm ngay cửa chính của hàm răng.
Trong nháy mắt phá hỏng cách ăn mặc có khí chất không còn gì... [Trung Niên Văn Nghệ] cười ha ha: "Bác sĩ Từ, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi."
"Vì có thể kết nối với cậu, mỗi lần cậu livestream, tôi đều tốn mấy vạn tệ rút thưởng đó."
"Đúng là không phụ lòng người..."
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều vui vẻ. Xem ra bệnh hữu này là người giàu đơn thuần.
"Cần gì phải cưỡng cầu chứ. Kết quả khi rút thưởng được chưa chắc là chuyện tốt... [Cười khóc. JPG]."
"Hiện tại vui vẻ, đợi lát nữa có thể sẽ khóc đấy."
"[Đầu chó. JPG]."
Bạn cần đăng nhập để bình luận