Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 136 - Không thể dùng mỹ nhân kế với tôi được à?

Từ Huyền lại cười quái gở: “Quên nói với anh.”
“Tuy rằng nguyên nhân là lãnh đạo cơ sở của công ty các anh tỏ ý nhắm vào anh.”
“Nhưng mà bọn họ đều không biết thân phận thật của anh.”
“Nói cách khác.”
“Vị sếp nữ kia của anh là thật lòng coi trọng anh.”
Đông đảo khán giả trong phòng live suýt nữa đã cười bò.
“Cười chớt tui rồi, quả nhiên sếp nữ ba mươi lăm tuổi đối với anh là chân ái đó nha!”
“Sao tui cứ có cảm giác ngoài miệng Tiểu Cương nói không thích, nhưng thật ra là có tí ti động lòng vậy à!”
“Lầu trên đừng tiết lộ sự thật ra như vậy chớ!”
“Tiểu Cương muốn bày tỏ với tổng giám đốc: Ông có biết dùng kế không vậy, nếu dùng mỹ nhân kế thì ông đây đã sớm đi theo rồi!”
“Xem ra giả nghèo cũng có nguy hiểm. Mối nguy của ba mẹ anh ta là sắp có thêm cô con dâu hơn 35 tuổi rồi!”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] cười khổ, nói: “Bác sĩ Từ, anh nói xem giờ tôi nên làm sao đây?”
“Có nên ngả bài với ba mẹ tôi không?”
Từ Huyền nói: “Tùy anh.”
“Nếu lúc đầu tôi không nói, qua một khoảng thời gian nữa, ba mẹ anh cũng sẽ nói rõ chân tướng cho anh thôi.”
“Sau đó, họ sẽ để cho anh tự mình lựa chọn cuộc đời của bản thân.”
Rõ ràng [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] cũng là fan cứng của Từ Huyền.
Lòng anh ta khẽ động, mở miệng dò hỏi: “Bác sĩ Từ, nếu hôm nay tôi không tìm đến anh để...... trị liệu.”
“Vậy theo như “suy đoán” của anh, tôi sẽ lựa chọn thế nào?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Với tính cách của anh, trước tiên anh sẽ từ chức.”
“Sau đó, tiêu tiền như điên để trả thù, sống mơ mơ màng màng, chơi bời vài năm.”
Khán giả trong phòng live đều cười ngặt nghẽo. Nhốn nháo bật chế độ cà khịa.
“Không thể không nói, hai vị phụ huynh này vẫn hiểu rất rõ con trai của chính mình...”
“Mị phải thừa nhận rằng ba mẹ anh đã làm rất tốt. Nhiều năm qua không uổng công giả đò...”
“Quả nhiên, người có thể kiếm được gia nghiệp nhiêu đó chẳng hề đơn giản, ít nhất ánh mắt nhìn người quá chuẩn!”
“Bác sĩ Từ, anh như vậy là đang hủy đi một thanh niên có chí đó......”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nghe Từ Huyền nói vậy cũng không khỏi có chút xấu hổ. Đây đúng là phong cách của anh ta......
Thời điểm trong nhà không thể hỗ trợ anh ta còn có thể cố gắng phấn đấu. Nhưng một khi đã phát hiện có chỗ để dựa vào thì lại không có động lực, bắt đầu nát bét.
Anh ta lúng túng nói: “Bác sĩ Từ, vậy tôi chơi xong mấy năm thì sẽ ra sao?”
“Chắc không tới nỗi nát bét luôn đâu đúng không?”
Từ Huyền cười tủm tỉm: “Đúng là không tới.”
“Có điều cũng không phải là do anh tự mình tỉnh ngộ, chủ động tiến lên.”
“Mà là do cha mẹ anh quyết nhẫn tâm cắt đứt nguồn tiền cung ứng cho anh.”
“Bọn họ mua cho anh nhà và xe, sau đó cắt hết tiền tiêu vặt và thẻ tín dụng của anh, buộc anh tự ra ngoài làm việc kiếm tiền.”
“Sau đó anh không còn lựa chọn nào khác, lại phải bắt đầu cày quần quật như trâu bò, vất vả đi làm kiếm tiền sinh hoạt.”
“Lần này, anh tương đối thảm.”
“Bởi vì ba mẹ anh sắm cho anh chiếc xe sang trọng. Cho nên đa phần tiền lương mỗi tháng đều dồn vào chăm chiếc xe kia.”
“Cuối cùng, anh phát hiện chiếc xe làm tốn quá nhiều tiền, dứt khoát đậu xe ở gara, không nỡ lái đi.”
Sao mà thành phú nhị đại vẫn thảm như thế hả?
Những khán giả trong phòng live lần nữa bật chế độ nã đạn.
“Bác sĩ Từ, anh đừng nói nữa mà.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] trưng ra vẻ mặt buồn bực, nói: “Không phải mới nãy anh còn nói tôi nghe anh sẽ không còn trầm cảm nữa sao?”
“Vậy sao bây giờ tôi lại cảm thấy mình càng trầm cảm hơn á?”
“Tôi còn hơi thất vọng về bản thân nữa......”
“Bác sĩ Từ, có cách gì khiến cho tôi không vừa có tiền liền nát bét không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có chứ.”
Hai mắt [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] lập tức sáng rỡ: “Thật sự có sao?”
Từ Huyền gật đầu: “Chỗ tôi có loại thuốc chuyên trị loại bệnh này cho anh.”
“Mỗi ngày đeo nó trên người, có thể giúp anh cố gắng phấn đấu, có động lực trăm phần trăm.”
“Anh có muốn mua một tờ không?”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] chần chờ nói: "Tôi cần, chắc chắn là cần."
“Chỉ là bác sĩ Từ à, thuốc này bao nhiêu tiền vậy. Tôi không biết có mua nổi hay không…” Anh ta vừa thốt ra câu nói đó, rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều nở nụ cười.
"Người anh em, có phải anh đã quên thân phận hiện tại của anh là cậu hai giàu có hay không."
"Ý tưởng này đối với anh hiện tại, hơi hạ mình rồi đó."
"Cười chết tôi rồi, phản ứng theo bản năng thôi."
Lúc này [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] mới phản ứng lại, bản thân hơi buồn cười vỗ vào đầu.
"Thật ngại quá, vừa nãy nhất thời không nhớ đến."
Anh ta giả vờ dáng vẻ hào phóng nói: "Được rồi, vậy bác sĩ Từ à, cho tôi loại đắt nhất đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận