Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 759 - Lần này, tôi nghĩ thông suốt rồi! (2)

“ID Là [Quyết Toán 300/Ngày].”
Vô số khán giả trong phòng live nghe thấy ID này đều trở nên kỳ quái.
Không hiểu sao trong đầu có rất nhiều liên tưởng...
“Ầy, này... Có phải ID này thẳng thắn quá không?”
“Bác sĩ Từ, không lẽ lần này lại kết nối một chụy gái áo quần hớ hênh nào đó chứ? [Cười khóc.jpg].”
“Kỳ lạ quá nha, đây là vật giá ở chỗ nào thế, chắc mấy chụy gái này không rẻ bèo như vậy đâu ha?”
“@[Thiếu Niên Ngây Thơ], ha ha, Lý Đại Tráng, hình như anh hiểu rất rõ giá cả mấy vụ này nhở? [Mặt vàng cười mỉm.jpg]”
“Đờ mờ, vợ ơi, anh chỉ tùy tiện nói thôi mà! Thật ra, anh không biết gì đâu...”
“Tự nhiên thấy hơi mong chờ kịch bản tiếp theo.”
Đúng lúc này, kết nối thành công.
Tất cả khán giả trong phòng live đều ngây ngẩn cả người.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi cũ nát bẩn thỉu, tóc tai rối bời xuất hiện trong màn hình, khác biệt hoàn toàn với chụy gái mặc quần áo hớ hênh mà họ tưởng tượng...
Sau khi kết nối, người đàn ông này bỗng nhiên bối rối.
Anh ta nói với vẻ mặt đưa đám: “Hả, sao tôi được kết nối rồi? Tôi chỉ rút một tệ đại thôi mà.”
“Bác sĩ Từ, chúng ta có thể thảo luận một chút được không?”
“Có thể kết nối lại với bệnh hữu khác không...”
“2000 tệ là tiền lương một tuần của tôi, bỏ ra chỉ để xem livestream, tôi thấy hơi xót...”
Vô số khán giả trong phòng live dở khóc dở cười.
Đây là lần đầu tiên họ gặp được bệnh hữu thế này.
Nhưng họ nhìn quần áo của bệnh hữu này thì có thể hiểu được. Anh ta rõ ràng là lao động nhập cư làm trăm công ngàn việc cực khổ trên công trường.
Có thể thấy rõ anh ta đã quen tiết kiệm từ nhỏ. Bảo anh ta một lần tốn nhiều tiền như vậy, thật sự không nỡ...
Từ Huyền bật cười.
Hắn ho khan: “Vị bệnh hữu này, nếu anh không muốn kết nối, tôi cũng không ép buộc anh.”
“Chẳng qua, tôi nhắc nhở anh một chút.”
“Nếu hôm nay anh từ bỏ kết nối, e rằng về sau, số tiền anh phải tốn không chỉ dừng ở con số 2000 thôi đâu...”
Rất nhiều khán giả trong phòng live cũng cười hì hì khuyên nhủ.
“Bệnh hữu, không thể tiết kiệm tiền mình có đâu.”
“Tụi tui muốn kết nối nhưng chưa bao giờ được đây, anh đã có số hên như vậy, đừng nên xoắn xuýt nữa [Che mặt.jpg].”
“Đúng đó, sớm biết vậy sao không mua bảo hiểm trúng thưởng trước đi [Cười khóc.jpg].”
[Quyết Toán 300/Ngày] rầu rĩ nói: “Được rồi, bác sĩ Từ.”
“Vậy ngài giúp tôi nhìn xem tôi có vấn đề gì đi...”
“Bác sĩ Từ, chờ chút đã!”
Không đợi Từ Huyền lên tiếng, [Quyết Toán 300/Ngày] vội nói: “Thế này đi bác sĩ Từ, tôi có thể trải nghiệm cả quá trình luôn không?”
“Dù sao thời gian dài một tí, tôi sẽ cảm thấy có lời.”
“Trong lòng cũng dễ chịu hơn, nghĩ mình không lỗ vốn...”
Đông đảo khán giả xem live đều dở khóc dở cười.
Trước kia, những người nhờ Từ Huyền xem giúp cuộc đời mình đều là fans muốn trải nghiệm thử. Nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe được lý do như vậy...
Vị này đúng là nhân tài!
Từ Huyền cũng cười bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Được, vậy từ từ đến.”
Hắn dừng một lát rồi nói: “Vị bệnh hữu này có gia cảnh tương đối khó khăn từ khi còn nhỏ.”
“Lúc ba tuổi, cha anh làm công bên ngoài, không cẩn thận qua đời vì tai nạn lao động.”
“Công việc lúc đó không chính quy nên không được bồi thường.”
“Mẹ anh một mình làm nông nuôi nấng anh đến lúc trưởng thành.”
“Sau khi bệnh hữu tốt nghiệp cấp 2, bởi vì thành tích không tốt lắm, anh nghĩ dù học tiếp cũng không đạt được thành quả gì.”
“Một nguyên nhân khác là anh không muốn khiến mẹ mình vất vả, anh muốn kiếm tiền gánh vác gia đình.”
“Thế là bệnh hữu tuổi còn nhỏ đã ra ngoài làm việc.”
“Lúc đó, anh mười mấy tuổi, là vị thành niên nên không tìm được công việc đàng hoàng gì, chỉ có thể làm công nhân ở một nhà máy chui.”
“Làm được vài năm, mẹ anh đột nhiên bị bệnh nằm viện, cần phẫu thuật hết mấy vạn tệ.”
“Tiền tiết kiệm suốt mấy năm của anh cộng lại còn chưa đủ.”
“Nếu không làm phẫu thuật, mẹ anh sẽ chết.”
“Khi đó, anh cũng không chi nổi tiền, thật sự không còn cách nào khác.”
“Thế là trong lúc tuyệt vọng, anh đành chơi chiêu hiểm.”
“Anh nhét ngón trỏ vào máy móc bên trong nhà máy, làm đứt mất một nửa.”
“Đây được xem như tai nạn lao động khá nghiêm trọng.”
“Vì là nhà máy chui nên ông chủ bồi thường 5 vạn tệ, giải quyết riêng.”
“Chính anh không dùng số tiền này đi nối ngón tay, chỉ tìm một phòng khám nhỏ, bỏ ra mấy chục tệ khử trùng.”
“Anh chi toàn bộ phần tiền còn lại để mẹ anh làm phẫu thuật.”
“Giúp mẹ anh sống sót sau tai họa, phẫu thuật xong sống thêm được vài năm.”
Vô số khán giả trong phòng live nghe đến ngây người.
Theo bản năng nhìn chằm chằm vào bàn tay [Quyết Toán 300/Ngày]. Thật sự trông thấy ngón trỏ anh ta thiếu mất một đốt.
Vô số màn đạn lập tức bay ra trên màn hình.
“Đù mé! Trâu bò! Bệnh hữu, em thừa nhận lúc nãy em đã xem thường anh rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận