Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 562 - Nụ cười trên mặt Tống Sở Sở bỗng chốc cứng đờ (1)

Cho dù hiện tại là thời đại mạt pháp nhưng tương lai cô bé cũng sẽ có tiền đồ vô lượng.
Có lẽ có thể giống với hai vị đại lão Mao Sơn và Long Hổ Sơn kia, trở thành đại lão “Luyện Tinh Hóa Khí” hậu kỳ tiếp theo. Các vị đạo hữu bèn sôi nổi chúc mừng Từ Huyền.
Chỉ có vị Chu chân nhân của Mao Sơn cảm thấy hơi kỳ quái.
Ông tò mò hỏi: “Từ đạo hữu tìm được đứa nhỏ này bằng cách nào vậy?”
“Chẳng phải cư dân trong thành Phong Đô đã chuyển đi hết rồi ư?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Đúng là thế.”
“Thời điểm tôi tìm thấy cô bé, cô bé còn nhờ tôi giúp đỡ, nói rằng mình không tìm thấy người nhà.”
Những đạo hữu khác đều thầm kinh ngạc.
Họ nhìn bé gái có biểu cảm mơ hồ bằng ánh mắt chất chứa chút thương hại.
Xem ra thân thế đứa nhỏ này cũng tương đối đáng thương.
Họ thấy cô bé cứ khóc sướt mướt, lộ ra vẻ mặt tủi thân tội nghiệp, ai nấy không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cô bé, đừng khóc nữa.”
“Cháu đi theo Bác sĩ Từ, tiền đồ sau này sẽ không tệ đâu.”
Cô bé lại càng trưng ra vẻ uất ức, hai mắt suýt nữa đã ngấn đầy nước mắt. Lúc này, Số 9 của Cục quản lý linh dị cũng nhìn thấy Từ Huyền.
Anh vội vã chạy tới kéo Từ Huyền qua một bên, hỏi thăm bằng nét mặt nghiêm trọng.
“Bác sĩ Từ.”
“Anh có biết rốt cuộc vị Quỷ Đế nọ đang giở trò xấu gì không?”
“Sau tự nhiên vừa nổi dậy một phát đã trốn mất rồi?”
Anh dừng lại một chút, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng, hỏi: “Liệu có phải... kẻ đó chuẩn bị thực hiện hành động lớn gì không?”
Tuyên ngôn “Quỷ Vương trên thế gian đến đây gặp ta” mới nãy của Quỷ Đế được báo lên phía trên ngay tức khắc.
Ban đầu, phía trên vốn chỉ rất lo lắng. Hiện giờ lại xét thấy quả nhiên đây không phải vị chủ an phận thủ thường gì.
Sợ rằng vị này sẽ làm ra thao tác tạo dựng “quỷ giới” hay thực hiện “kế hoạch diệt thế” gì đó giống như ma đầu phản diện trong tiểu thuyết.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, không có vấn đề gì đâu.”
“Tôi cảm thấy có lẽ do cô ta ngủ say quá lâu nên lúc thức tỉnh còn hơi mơ màng.”
“Chờ sau khi lấy lại tinh thần, hẳn là cô ta sẽ ngoan ngoãn làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật thôi.”
Số 9 cười khổ: “Bác sĩ Từ, anh thế này có vẻ lạc quan quá rồi đó?”
“Anh có thể đoán ra sau này Quỷ Đế có tính toán gì không?”
Từ Huyền cười khẽ: “Chắc là sẽ... tìm công ăn việc làm nhỉ?”
“Bằng không, cô ta sẽ không có tiền, nửa bước cũng khó đi...”
Số 9 lần nữa ngây ngốc.
Tìm công ăn việc làm cái quỷ gì?
Anh xác định đang nói tới Quỷ Đế? Chứ không phải em gái nào đó từ nông thôn lên thành phố kiếm việc làm đâu hả?
Sau khi Từ Huyền rời đi. Đông đảo nhân sĩ tu luyện và nhân viên của Cục quản lý linh dị ở đây cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Tầng mây đen dày đặc trên bầu trời của thành Phong Đô đã bắt đầu tản đi.
Xung quanh cũng không còn hồn ma bị hấp dẫn đến nữa.
Chờ thêm một ngày sau, cuối cùng Cục quản lý linh dị cũng không nhịn được bắt đầu điều động người tiến vào thành xem xét.
Nhân chuyến xem xét này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện ngàn vạn quỷ vật chạy tới trước đó đã biến mất không còn bóng dáng. Hoàn toàn chẳng biết chúng đã chạy đi nơi nào.
Mà vị lão giả mặc áo bào đen nọ càng không thấy tung tích đâu. Cứ như từ đó tới giờ ông ta chưa từng xuất hiện lần nào.
Số 9 của Cục quản lý linh dị biết được tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc. Trong lòng anh không kiềm được nhớ tới lời của Từ Huyền.
Sắc mặt anh không khỏi có chút kỳ quái.
Lẽ nào vị Quỷ Đế vừa mới thức tỉnh này thật sự chạy đến chỗ nào đó tìm việc làm hả? Anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ trong đầu.
Nhưng kẻ này không có giấy chứng minh thân phận, nếu muốn tìm việc, e là chỉ có thể làm trong mấy băng đảng bất hợp pháp thôi...
Một lúc sau, anh không kiềm được bật cười. Rốt cuộc trong đầu mình đang nghĩ gì thế này?
...
“Anh ơi, cuối cùng anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”
“Xin anh thả em ra đi mà, em thật sự chưa từng làm chuyện gì xấu hết á.”
“Anh nhìn mắt em đi, có phải trông đáng thương, nhỏ yếu và bất lực lắm không?”
Cô bé rưng rưng nước mắt nhìn Từ Huyền.
Vẻ mặt cô bé quả thực giống hệt một bé gái đáng thương bị bọn buôn người lừa bán.
Từ Huyền cười nhạt.
“Trước đây ngươi xác thực chưa từng làm chuyện xấu nào.”
“Dù sao, ngươi bị giam trong quỷ thành suốt mấy ngàn năm, muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ hội.”
“Nếu không bây giờ ngươi đã biến thành công đức, làm gì có cơ hội tiếp tục đứng đây giả bộ đáng thương với ta.”
Từ Huyền vừa dứt lời, kế đó lại thản nhiên nói tiếp: “Có điều... nếu thả ngươi ra ngoài.”
“Sau này ngươi có làm xằng làm bậy hay không thì chưa biết được.”
Bé gái nghe hắn nói thế, sắc mặt uất ức lúc đầu lập tức cứng đờ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận