Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 644 - Bác sĩ Từ, hình như thuốc anh bán cho tôi quá hạn rồi… (1)

Đương nhiên điện Diêm Vương này chắc chắn không phải là cái ở trong đạo trường trên Thái Sơn của Đông Nhạc Đại Đế. Dù sao, đó là đơn vị bảo vệ văn vật trọng điểm của quốc gia.
Một phú hào mười tỷ phổ thông như Tiền Huy cũng không có năng lực lớn như vậy... Điện Diêm Vương đó là do ông tìm đến từ nơi khác.
Dù sao điện Diêm Vương tại các địa điểm du lịch trên khắp cả nước không có một trăm thì cũng có hơn mấy chục. Có không ít điện Diêm Vương vì để mời chào du khách mà được cố ý xây dựng hùng vĩ đồ sộ không gì sánh được.
Thậm chí còn hùng vĩ hơn khí phách cái ở trên Thái Sơn nữa! Chỉ cần cho đủ tiền là được.
Tùy tiện tìm một người nguyện ý miễn phí thể nghiệm cảnh khu “sửa sang lại” vẫn rất đơn giản. Chỉ có điều.
Trong một vùng của hoang mạc đột nhiên xuất hiện thêm nhiều kiến trúc, hơn nữa bất đồng kiến trúc thì có phong cách cực kỳ khác biệt nữa!
Thoạt nhìn, ít nhiều gì cũng có vẻ hơi không được tự nhiên...
Nhất là thỉnh thoảng lại thấy mấy con ma đầu óc không quá bình thường bao vây xung quanh một tòa nhà nào đó. Hình ảnh ấy càng có vẻ hơi quỷ dị hơn...
Từ Huyền nhìn lướt qua hình ảnh trước mắt, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Loại tiểu thế giới thích hợp với hồn phách như Quỷ thành này ít nhiều có chút khác nhau với thuộc tính pháp tắc phía bên ngoài. Loại tài liệu kiến trúc ở dương gian thoáng có chút không thích ứng với nơi này.
Có khi bảy tám chục năm sau là bắt đầu đổ nát rồi. Chẳng qua Từ Huyền cũng không để ý lắm.
Dù sao bây giờ chỉ lâm thời sử dụng những thứ này mà thôi.
“Sư phụ, ngài đây là... muốn làm gì thế?”
Tiểu Si đi theo bên cạnh Từ Huyền, trên khuôn mặt nhỏ hiện ra dấu chấm hỏi.
Cho dù trang điểm mắt khói cũng không lấn át được mắt to tràn ngập nghi ngờ của cô.
“Làm gì hả?”
Từ Huyền nhìn nơi xa, ánh mắt có chút sâu thẳm, thản nhiên mở miệng nói: “Thật ra thì... cũng không có gì to tát.”
“Vi sư chẳng qua là cảm thấy.”
“Trật tự phía dưới có chút quá loạn...”
“Đã đến lúc nên khôi phục một chút rồi...”
Tiểu Si ngạc nhiên trợn đôi mắt to, trong ánh mắt có chút hoài nghi.
“Khôi phục một chút á?”
“Sư phụ, ngài dự định... khôi phục thế nào?”
Tiểu Si còn có mấy câu ở trong lòng không nói ra.
Cô thừa nhận, sư phụ nhà mình thật đúng là có chút chút lợi hại đấy. Chỉ là có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một tu sĩ mà thôi.
Ý tưởng này, có phải là hơi... có phải là hơi thái quá rồi không. Từ Huyền cười nhạt: “Bây giờ nói chuyện này còn sớm lắm.”
“Đi trước đã.”
Từ Huyền nói rồi mang theo người đệ tử này bay lên trời. Lúc đó, bên cạnh truyền tống trận trong Quỷ thành.
Hai chân Chu Yếm đứng thẳng, hai tay thì chống nạnh.
Nó tùy tiện giám thị đông đảo con ma xếp thành hàng dài, chậm rãi tiến vào Quỷ Môn quan. Bên cạnh con khỉ này còn có mấy con ma cấp Quỷ Tướng.
Trên tay chúng cầm lấy roi, chỉnh đốn mấy u hồn thoát ra khỏi đội ngũ. Rõ ràng là đang giúp Chu Yếm duy trì trật tự.
Những Quỷ Tướng đó đều là Chu Yếm chọn lựa ra từ những con ma chạy đến theo Quỷ Môn quan trong khoảng thời gian này. Hơn nữa chúng đều thuộc kiểu tương đối nghe lời.
Đương nhiên cũng có con không nghe lời. Chỉ là bọn chúng đều đã tèo đời hết cả rồi...
Lúc này, bỗng dưng có một con ma phát điên, cắn xé mấy con ma ở xung quanh vô cùng tàn nhẫn. Mấy con ma xung quanh hoảng sợ, vội vàng né qua một bên, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi.
Không đợi Chu Yếm bày tỏ gì thì đã có một con Quỷ Tướng hung tợn tiến lên, trấn áp con ma nổi điên đó. Đúng lúc này, hai người rơi xuống từ trên không.
“Khẹc ~”
Sau khi Chu Yếm nhìn thấy Từ Huyền thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nó chạy qua nịnh nọt cọ quần của Từ Huyền, sau đó mở to mắt, để lộ ánh mắt khát vọng. Từ Huyền không khỏi mỉm cười: “Trong khoảng thời gian này, mi làm rất tốt.”
Hắn nói rồi lật tay.
Một quả Xích Linh hiện ra trên tay hắn.
Chu Yếm nhếch miệng cười, nhanh chóng cầm lấy quả Xích Linh và nhét hết cả vào trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Từ Huyền xoa lông trắng trên đầu Chu Yếm, mỉm cười nói: “Qua một đoạn thời gian nữa ta còn có phần thưởng khác cho mi.”
Hai mắt Chu Yếm nhất thời sáng lên, liên tục gật đầu.
Ngày hôm sau. Bên trong phòng cố vấn Thiên Cơ.
Một vị khách trước kia của Từ Huyền tiến đến.
Vị đó chính là Tôn Đại Trung trước kia bị Ngô Hư Tử dùng “pháp khí Hoàng đại tiên công nghệ cao” gài bẫy.
Vẻ mặt Tôn Đại Trung rụt rè: “Bác sĩ Từ, từ lần trước gặp mặt đến giờ vẫn khoẻ chứ.”
Từ Huyền nhìn thấy Tôn Đại Trung, cười nhạt chào hỏi: “Anh Tôn, đã lâu rồi không gặp.”
Vẻ mặt Tôn Đại Trung có chút phức tạp: “Bác sĩ Từ, tôi lại có một việc đến làm phiền ngài...”
“Thế nhưng tôi không biết nên nói như thế nào...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận