Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 595 - Bác sĩ Từ, tiêu chuẩn kép của anh nghiêm trọng quá rồi đó! (2)

Hắn trông thấy tia kim quang công đức trên người đàn ông lực lưỡng lưu manh đầu đường xó chợ này! Xã hội ngày nay, loại người thế này mà vẫn có kim quang công đức, có thể nói là ít càng thêm ít.
Cảnh sát Vương lo lắng sắp phát điên: “Bác sĩ Từ, anh có thể cứu anh ta không, anh ta là...”
“Không thành vấn đề.”
Không đợi anh ấy nói xong, Từ Huyền đồng ý ngay tức khắc.
Hắn lên tiếng dặn dò: “Mọi người lấy nửa quả còn lại trên bàn qua đút anh ta ăn đi.”
Cảnh sát Vương không chút do dự nhét hơn phân nửa quả Ngọc vào miệng người đàn ông lực lưỡng.
Bởi vì người đàn ông đang hôn mê nên cảnh sát Vương còn dùng tay ấn vào một tí.
Tiếp theo, tất cả những người đang có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy tay chân vốn thiếu khuyết của người đàn ông lực lưỡng đang nằm trên băng ca mọc lại đầy đủ bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ! Cặp mắt lần nữa xuất hiện trong hốc mắt.
Cảnh tượng này trông có chút kinh dị!
Từ Huyền căn dặn tiếp: “Rót rượu trong chai này vào miệng anh ta.”
Cảnh sát Vương tiếp tục làm theo lời Từ Huyền. Hoàng Hà Xuyên bên cạnh nhìn, sắc mặt anh ta khá vi diệu.
Hé miệng như thể muốn nói gì đó nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn ngậm miệng không nói chuyện. Lát sau, rốt cuộc người đàn ông lực lưỡng ấy cũng tỉnh lại.
Anh ta mê mang nhìn xung quanh: “Tôi vẫn còn sống hả?”
Khoảnh khắc anh ta tỉnh lại.
Từ Huyền lập tức cảm nhận được một luồng công đức từ trên trời giáng xuống người hắn. Công đức khi cứu một mình người đàn ông lực lưỡng này thế mà tương đương với ngàn năm tu luyện!
Tuy hiện nay, số lượng công đức này không tính là quá mức phóng đại đối với Từ Huyền nhưng cũng không phải con số nhỏ, nó sánh ngang lợi ích có được từ vài lần livestream.
Những cảnh sát xung quanh đều hết sức mừng rỡ.
“Mau cảm ơn bác sĩ Từ đi, là bác sũ Từ cứu anh một mạng đấy!”
Người đàn ông lực lưỡng được gọi là lão Triệu còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị cảnh sát khác thúc giục, tỉnh tỉnh mê mê nói lời cảm ơn với Từ Huyền.
Cuối cùng, cảnh sát Vương thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Từ, cảm ơn anh rất nhiều.”
Từ Huyền mỉm cười: “Không cần khách sáo.”
“Làm công việc phòng chống ma túy, nói cách khác là làm nội ứng thực sự không dễ dàng.”
Vài cảnh sát ở đây nghe thấy Từ Huyền nói ra thân phận của người đàn ông đều căng cứng cơ bắp theo thói quen, nét mặt căng thẳng. Nhưng lát sau họ chỉ đành cười khổ và bình tĩnh trở lại.
Đồng nghiệp này của họ đúng là làm nội ứng ở nơi bán bột mì rồi bị phát hiện, sau đó mới bị tra tấn đến mức này. May mà nhờ vị này chịu thiệt hại mới có thể giúp họ một trận phá được tập đoàn buôn ma túy lớn khủng khiếp.
Nhờ có sự bảo vệ từ “Doraemon” mua được ở chỗ Từ Huyền nên lần hành động này không ai bị thương. Người bị thương duy nhất chính là đồng chí bị con buôn bột mì tra tấn đến không ra hình người này.
Nếu không thể chữa khỏi giúp anh ta, bọn họ thật sự sẽ áy náy suốt đời.
Cảnh sát Vương nói: “Bác sĩ Từ, tiền thuốc men lần này là bao nhiêu? Tôi chuyển cho anh.”
Từ Huyền mỉm cười đáp: “Được, vậy tôi tính với anh một chút.”
“Giá gốc của quả này tương đối đắt.”
“Nhưng mà do không phải vừa hái xuống, đã không còn tươi, hơn nữa cũng không hoàn chỉnh.”
“Tôi bớt cho anh, tính 1500 tệ thôi.”
“Giá gốc của chai rượu gạo này là 1000, giờ chỉ còn lại một nửa nên tính anh 500 tệ.”
“Tổng cộng là 2000 tệ.”
Hoàng Hà Xuyên nghe xong câu này lập tức cạn lời toàn tập.
Phương pháp trị liệu của Từ Huyền đối với hai người họ không khác nhau là bao.
Hoàng Hà Xuyên phải tốn hẳn 20 tỉ.
Còn vị cảnh sát được đưa tới này lại chỉ cần 2000 tệ! Chênh lệch cỡ ngàn vạn lần lận đó!
Tiêu chuẩn kép của bác sĩ Từ quá nghiêm trọng rồi... Điều làm Hoàng Hà Xuyên cạn lời nhất chính là.
Thứ quả trong suốt kia, lúc nãy anh ta chỉ ăn một miếng nhỏ.
Về phần rượu gạo Thất Tuệ, anh ta cũng chỉ uống một ly nhỏ thôi, còn chưa đến một phần mười chai rượu nữa là! Nhiều hơn Từ Huyền cũng không cho anh ta!
Phần còn lại đều bị người này ăn hết!
Hoàng Hà Xuyên trơ mắt nhìn anh cảnh sát quét mã thanh toán 2000 tệ. Anh ta tung hoành trong thương trường suốt mấy chục năm nay, từng gặp qua biết bao sóng to gió lớn, bây giờ đột nhiên có cảm giác tủi thân khác thường...
Hoàng Hà Xuyên nhịn không nổi nữa bèn lên tiếng: “Bác sĩ Từ...”
Từ Huyền nhìn anh ta, giọng điệu thản nhiên: “Thế nào?”
Hoàng Hà Xuyên bất đắc dĩ cười khổ: “Cùng loại thuốc, cậu thu tôi 20 tỉ nhưng lấy giá rẻ cho họ như vậy.”
“Có phải cậu hơi bất công với tôi rồi không...”
“Tất nhiên, không phải tôi muốn trả giá.”
“Chỉ là có thể cho tôi uống thêm tí...”
Không chờ anh ta nói xong, Từ Huyền bình thản từ chối: “Không thể.”
“Nếu anh cảm thấy khó chịu thì có thể hủy bỏ giao dịch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận