Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 530 - Chưởng môn bị bắt chẹt cứng ngắc rồi (1)

“Cảm giác đạo tràng này của anh còn tốt hơn cả Mao Sơn chúng tôi nữa!”
Sắc mặt của Chu chân nhân nhất thời cứng đờ.
Lần này ông vốn cố ý chọn một đệ tử nghe nói là quen thuộc với Từ Huyền để mang tới đây, chính là muốn phải biết người biết ta, dễ dàng chiếm được cơ trên trong giao dịch.
Không nghĩ tên đệ tử heo này thế mà lại vừa tiến lên, còn chưa giao dịch đã đầu hàng luôn rồi...
“Khụ khụ.”
Chu chân nhân ho khan, cắt lời tên đệ tử gây cản trở cho mình này.
Ông mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt: “Từ đạo hữu, sau hội giao dịch lần trước đó, bần đạo trở về rồi cứ suy nghĩ hoài.”
“Cuối cùng cũng nhớ ra trong môn phái có một bảo vật mà đạo hữu nhất định sẽ thích.”
Chu chân nhân vừa nói vừa lấy ra một chiếc túi từ trên người.
Không biết chiếc túi ấy được làm từ da của con gì, nó to bằng chiếc balo của con nít, nhưng phần miệng thì lại lớn hơn một chút. Chu chân nhân mở miệng túi, bỏ tay vào bên trong.
Lúc này, trên mặt Chu chân nhân lộ ra nụ cười đầy đắc ý.
Ban đầu ở trong hội giao lưu, Chu chân nhân cố tình chú ý đến mấy vật phẩm mà Từ Huyền trao đổi.
Tất cả đều là mấy thứ có tính thực dụng không cao, thậm chí dứt khoát là đã bị hư hại, căn bản không có tính thực dụng gì, nhưng thú vị và trông rất có bộ tịch. Sau khi ông trở về cũng đã thương lượng hồi lâu cùng với chư vị trưởng lão của Mao Sơn.
Họ cố ý tỉ mỉ nghiên cứu đặc thù về tính cách và sở thích của Từ Huyền dựa vào hành vi cử chỉ của hắn trên hội giao lưu thượng Từ Huyền. Cuối cùng mới quyết định dùng vật phẩm này để trao đổi với Từ Huyền.
Thật ra ở trăm ngàn năm trước thứ này không tính là đặc biệt trân quý. Hầu như trong tay của mỗi tu sĩ ở thời đại đó đều có một cái.
Thế nhưng đặt ở hiện đại thì nó cực kỳ cực kỳ ít. Không chỉ có thứ được truyền xuống đã sớm bị phá hủy.
Mà công nghệ chế tạo cũng đã thất truyền từ lâu.
Trong giới tu tiên ngày nay gần như là không thấy được.
Ở thời đại mà linh khí thiếu thốn như hiện giờ, thứ này không tính là thực dụng. Thậm chí cái giá để dùng một lần không nhỏ, có thể nói tính sử dụng rất đáng lo!
Thế nhưng nó có một ưu điểm không có gì sánh kịp -- chính là trông ngầu lòi cực kỳ!
Đều không cần nói đến người thường. Cho dù là khoe khoang ở trong một đám tu sĩ thì vẫn tuyệt đối là thứ làm mọi người kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt luôn! Đột nhiên linh lực trong cơ thể Chu chân nhân điên cuồng giảm xuống!
Đồng thời ông cầm lấy hai bên túi úp ngược lên trên mặt đất.
Từ trong chiếc túi chỉ to bằng cặp sách nhỏ ấy, một con sư tử bằng đá cao chừng nửa người ‘đổ’ ra ngoài! Sư tử bằng đá, chính là sư tử bằng đá bình thường.
Chính là loại hay nhìn thấy trước nhà cao cửa rộng ở nông thôn bình thường. Nó hay được đặt hai bên cửa, mỗi bên một con để trông cửa. Ngoại trừ nó nặng đến mấy chục ký ra thì không có điểm đặc biệt nào.
Nhưng trọng điểm không ở nơi này.
Trọng điểm là, đối lập giữa trọng lượng và kích cỡ của con sư tử bằng đá cùng với chiếc túi chứa nó là cực kỳ kinh người! Ai không biết còn tưởng rằng đang làm ảo thuật nữa cơ!
Chu chân nhân mỉm cười nói: “Từ đạo hữu.”
“Trong hội giao lưu lần trước bần đạo thấy cậu trao đổi một chiếc túi trữ vật bị hư cùng với một đạo hữu khác.”
“Lúc đó bần đạo mới biết được, thì ra đạo hữu cảm thấy hứng thú với thứ đồ này.”
“Giờ đây bần đạo cố ý mang đến túi trữ vật do tiền bối trong phái lưu truyền xuống đến đây.”
“Mấu chốt là, ngoại trừ cái này ra thì pháp bảo chứa đồ vẫn còn nguyên vẹn trên thế giới này không vượt quá năm cái!”
“Không gian bên trong chiếc túi này của bần đạo, đặt trong mấy pháp khí chứa đồ cũng coi như là lớn nhất!”
Chu chân nhân mang trên mặt nụ cười xán lạn, từ từ giới thiệu.
Nói về giá trị sử dụng, thứ như túi trữ vật đặt ở thời đại này đã không tính là đặc biệt cao.
Thế nhưng loại đồ vật này số lượng rất thưa thớt lại rất có bộ tịch, còn có ý nghĩa phục cổ như thế, đối với Từ Huyền tuyệt đối là tuyệt sát!
Mao Sơn còn không kiếm đến mỏi tay trong vụ giao dịch lần này chắc?
Khiến Chu chân nhân không nghĩ tới chính là.
Từ Huyền lại mỉm cười lắc đầu: “À, đa tạ đạo hữu.”
“Có điều ta vẫn không cần đến thứ như pháp khí chứa đồ.”
Chu chân nhân không khỏi sửng sốt.
Từ đã?
Sao phát triển này không giống như trong tưởng tượng của ông thế?
Đúng lúc này, ông nhìn thấy Từ Huyền thản nhiên lật tay một cái.
Trên bàn thình lình có thêm một ấm trà và ba cái ly, còn có một ấm nước. Tử Nam chủ động tiến lên, rót ba ly trà.
Từ Huyền mỉm cười tỏ ý: “Mời ~”
Chu chân nhân ngẩn người.
Mắt ông gắt gao nhìn chăm chú vào Từ Huyền. Cho đến lúc này ông mới phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận